DUNG QUÂN - Trang 203

“Đó là hài tử nhà ai?” – Thái hậu chỉ tay, nheo mắt muốn nhìn cho rõ:

“Nhìn rất quen mặt, là tiểu thư phủ Thừa tướng ư?”

“Đó là đại chất tử của thần.” – Lục Hằng Tu bẩm báo.

Lại là Lục gia… Tiếng cười của bọn trẻ vờn quanh, bàn tay cầm kim

của thái hậu khẽ run lên, sợi chỉ tinh tế đứt phựt.

“Sắc mặt hoàng tẩu không tốt lắm.” – Thần vương gia bước lên trước

đỡ bà.

Nữ nhân sắc mặt tái nhợt quay đầu lại, giọng nói nghẹn ngào: “Mệnh

ai gia thật khổ…”

Nửa đêm, Thừa tướng phủ, thư phòng.

Lục Hằng Tu đọc sách trước ngọn đèn, trong ngoài Thừa tướng phủ

cảnh vật an bình. Cửa phòng nửa khép nửa mở bị đẩy ra, hoàng đế mặc
thường phục tựa bên khung cửa, trên mặt bày ra đủ loại ủy khuất: “Trẫm
triệu ngươi tiến cung, ái khanh dám cả gan kháng mệnh!”

“Trong triều gần đây vô sự, có rất ít tấu chương, không biết bệ hạ khó

nghĩ chuyện gì?” – Lục Hằng Tu buông sách nghiêm trang hỏi.

Ninh Hi Diệp dẩu môi không nói lời nào. Nghị sự, chăm sóc Hoàng

các lão, Phương Tái Đạo biết cách ăn nói thông minh khôn khéo, hắn còn
bận tâm gì đến hoàng đế này? Cái gọi là triệu thừa tướng một mình nghị sự,
đơn giản… đơn giản chỉ là… Hoàng đế tâm không chí lớn liên tiếp không
để vào mắt, đã nghĩ sẽ bảo vệ thừa tướng cứng nhắc bướng bỉnh của y cả
đời, vậy mà trong hoàng thành tựa hồ việc nắm tay cùng nhau trò chuyện
cũng trở thành một thứ xa xỉ, chỉ có thể nhân lúc nửa đêm không người,
trèo qua đầu tường Thừa tướng phủ lấy tán gẫu làm an ủi. Như vậy không
phải là tình nhân, mà là kẻ trộm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.