DUNG QUÂN - Trang 41

Quan viên ngấm ngầm lấy ngân lượng cứu tế lần lượt đều bị chém,

qua hai ngày nữa chính là ngày hành hình của thái phó Cố Đình Quân. Cố
thái phó lúc thường ở trong triều giao tình rất tốt, mọi người nhắc tới ông
không khỏi thổn thức:

“Một người tốt đến thế sao nói giết là giết.”

“Đúng đúng. Ông không kiêu ngạo, học vấn lại uyên thâm.”

Những người đồng lứa với Cố thái phó nhớ đến những việc lúc trước

lại có cảm giác thoáng như mới hôm qua:

“Vào năm đó, ai chẳng biết đến đại tài tử Cố Đình Quân. Khi trưởng

thành rất tuấn tú, biết bao cô nương nhớ mong ngài ấy.”

“Muội tử nhà ta vừa nghe ta cùng ngài ấy đồng niên, cứ quấn lấy ta

xin đến cầu hôn cùng ông ấy, nói là dù làm nha hoàn cũng nguyện ý. Nó
nguyện ý nhưng người ta không muốn.”

“Lục đại nhân ngài lúc ấy còn nhỏ nên không biết. Lúc ông ấy đỗ

trạng nguyên, ôi trời, cô nương chưa xuất giá toàn thành đều tuôn ra phố.
Đẩy này, cười này, khóc này… So với diễn kịch còn náo nhiệt hơn. Khi đó,
nhắc tới tài tử phong lưu, mở miệng ra chính là Cố Đình Quân. Ông ấy đốt
pháo hoa trước ngõ, cô nương người ta cũng không đòi tiền. Ông ấy viết
thơ ca cho tiểu thư nhà ai thì mắt cô nương khắp thành đều như con thỏ.
Ngài nói có phải không, Phương đại nhân? Ngài với ông ấy cũng là đồng
niên mà, khi đó ông ấy là trạng nguyên, ngài là bảng nhãn.”

Phương Tái Đạo không mở miệng, câu chuyện lại do Thần vương gia

tiếp tục: “Không phải sao? Khi ông ấy còn chưa đỗ trạng nguyên thì đã đại
danh đỉnh đỉnh. Bổn vương nghe nói, khi ấy, ngài chưa đỗ tiến sĩ, Chu đại
nhân ngài còn ở thôn quê bữa đói bữa no, húp cháo rau dại qua ngày đấy.”

Mọi người cười ha hả rồi chia tay nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.