DUNG QUÂN
Công Tử Hoan Hỉ
www.dtv-ebook.com
Chương 4
CHƯƠNG 3
“May mà năm đó tôi không đồng ý với ngài, nếu không hôm nay tôi
cũng phải quỳ nơi đây.” – Khuôn mặt không chút điểm trang, trên đầu cài
một cây mộc trâm đơn giản, nếu không có sự nhu mì phong tình không thay
đổi trong giọng nói, ai cũng không thể tin rằng nữ tử nét mặt trắng trong
thuần khiết kia chính là tú bà nịnh nọt lẳng lơ của Xuân Phong Đắc Ý lâu.
“Như Yên…” – Cách xưng hô từ trước đây rất lâu, mà nay thốt ra
miệng, dung nhan cả hai đều đã đổi thay.
Trong mắt, nước mắt xen lẫn nét cười, ánh nước lấp lánh: “Phiền ngài
phải nhớ đến tôi. Tôi còn nghĩ trong mắt ngài chỉ có Tiểu Trần thôi chứ.”
Lời còn chưa dứt đã như chạm vào nỗi đau trong tim, khuôn mặt hai
người hiện lên sự buồn bã.
“Là ta có lỗi với người ấy.” – Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, vị
thái phó mặt không đổi sắc khi bị tịch biên chém đầu, giây phút này khóe
mắt cũng ươn ướt: “Năm đó, nếu ta quyết đoán hơn một chút thì… Tiểu
Trần, Tiểu Trần cũng sẽ không…”
Khi đó là lễ hội, đúng dịp xuân về, khắp thành tơ liễu tung bay, Tam
lang Cố gia dạo chơi, làm xao động biết bao khuê oán xuân tư, trên tú tháp
trằn trọc khó ngủ. Phía trên lâu truyền đến tiếng đàn, đong đưa phiến quạt
đưa mắt nhìn, nữ tử mặc váy đỏ trên tóc cài đóa châu hoa, đôi mắt hạnh câu
hồn nhiếp phách. Tiếng đàn thánh thót, đứt quãng, khúc bất thành điệu,