thiếu niên bạch y gảy đàn khẽ chau mày, cắn răng lên đôi môi phấn hồng,
ngón tay hạ xuống càng thêm mạnh mẽ. “Tưng ——” – một thanh âm vang
lên, dây đàn đứt, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Thu quạt hành lễ: “Tại hạ, Cố Đình Quân.”
Nhìn khuôn mặt y sinh ra hai rặng mây đỏ, cằm nhọn mắt hạnh, khóe
môi cong nhẹ rồi lách mình vào phòng.
“Thiếp là Ngọc Như Yên.” – Cô gái trên lầu nhẹ nhàng hành lễ, đôi
mắt quyến rũ, đôi môi đỏ tươi đầy ý cười: “Xá đệ bất tài, làm bẩn tai công
tử.”
“Không dám, xin hỏi tục danh của lệnh đệ?”
“Như Trần, Ngọc Như Trần.”
Người trong phòng tò mò hé nửa khuôn mặt, dung mạo xinh đẹp, cầm
lòng không đặng ngắm nhìn si mê. Đến tận lúc này, vạn kiếp bất phục.
“Là ta đã phụ y, thực xin lỗi. Thân thể y vốn không tốt.” – Bây giờ
nhớ đến chuyện lúc xưa, đã lâu như là kiếp trước.
Công tử ca có tiền chơi đùa tiểu quan là chuyện bình thường, cũng có
người thường lui tới chỉ bao một người. Cũng chân thật nói lời yêu thương,
nói muốn dẫn về nhà, muốn người đó làm vợ cưới vào cửa, không khỏi có
chút làm quá. Hơn nữa lại là đại nhân gia của Cố gia. Cố gia lão gia vừa
đánh vừa mắng, Cố gia phu nhân khóc sướt mướt làm ầm ĩ như phúng điếu,
gây áp lực, cuối cùng Cố Đình Quân chịu nhận sai. Bên kia kèn trống náo
nhiệt đón tân nương vào cửa, bên này Ngọc Như Trần bi thương khó nén,
rời bỏ nhân gian. Đợi đến khi Cố Đình Quân đuổi tới nơi, đã sớm âm
dương cách biệt, chỉ để lại một sợi dây đàn dao cầm bị đứt còn đẫm lệ
ngân.