DUNG QUÂN - Trang 48

“Hài tử này ta đã thấy, ở trên đường, ngay cả ta cũng giật mình. Quá

giống…” – Như Yên từ phía sau đi tới, xoay mặt nói với Lục Hằng Tu:
“Lục đại nhân, cho ta tiếp ngài uống vài chung được không?”

Xuân Phong Đắc Ý lâu tối nay không buôn bán, cung đăng bằng lụa

đỏ không thắp sáng, chỉ có một đôi nến trắng yếu ớt cháy, rèm lụa màu
hồng đào từng tấm từng tấm đều đổi thành màu trắng thuần.

Nói là mời Lục Hằng Tu uống rượu, kỳ thật là Xuân Phong ma ma vừa

uống vừa tự lẩm bẩm: “Khi đó ta cũng thích ở trên lầu đánh đàn, mỗi ngày
đều đàn, thế nhưng ngày hôm đó đổi thành Tiểu Trần. Ngài nói xem có
đúng lúc hay không?”

“Ta biết trong lòng ông ấy chỉ có Tiểu Trần, khi lấy vợ trong lòng ông

ấy cũng chỉ có Tiểu Trần. Nhưng những việc này ấy à, chỉ để trong lòng
không nói ra thì chỉ vô dụng thôi.”

“Sau đó ông ấy muốn chuộc thân cho ta, nói là muốn ta làm nhị phu

nhân của mình. Ha ha ha ha… Đều là người ở nơi dơ bẩn thế này, tiểu quan
không được còn kĩ nữ thì được sao? Ha ha ha ha… Ngài nói xem đây là
đạo lý gì? Ai cam tâm làm cái bóng của người khác chứ? Ha ha ha ha…”

Bên ngoài truyền đến tiếng đàn, du dương rung động, nghe vô cùng

quen tai, nhưng không có u oán chỉ phả vào lòng ý vị phong trần.

“Cái này gọi là “Tương tư điệu”, không phí một lời khen của ta. Tiểu

Trần ngày đó đàn chính là khúc này, khi đó đệ ấy vừa mới học, đàn không
tốt lắm.” – Xuân Phong ma ma nói.

Uống đến lúc sau, ngay cả trong mắt cũng lộ ra men say, lại còn cố ý

lôi kéo Lục Hằng Tu lải nhải: “Lục đại nhân…Ma ma hôm nay nói một lời
thành thật với ngài… Con người chỉ sống một đời thôi, nói trắng ra bất quá
là trăm năm sau, đến lúc đó, không quản ngài là quan hay ngài có bao nhiêu
tiền, là người tốt hay kẻ xấu, không phải chỉ còn lại là cây cỏ trên mộ phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.