DUNG QUÂN - Trang 52

không thể hòa vào xương cốt. Dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi hắn, ở trong miệng
cả hai chơi đùa, bỗng chốc lại buông lỏng, lui về, ở trên môi hắn lưu luyến.
Đã bị y khiêu khích đến không kiên nhẫn, hắn chủ động vươn lưỡi chào
đón, y lập tức cuốn lấy không tha, còn hôn đến sắc mặt ửng hồng không thể
hít thở.

“Tiểu Tu thích trẫm không?” – Cười buông hắn ra, liếm môi mình như

thưởng thức dư vị.

Người kia hai mắt mơ màng nghe vậy chấn động, quay mặt đi không

muốn trả lời.

“Aiii…” – Thở dài, lại nhanh siết chặt hắn, ở bên tai hắn nghiến răng

nói: “Một ngày nào đó trẫm phải đốt cái tấm biển ở phủ ngươi, sau đó hạ
chỉ, Lục thị muôn đời làm hậu!”

“Lục khanh gia, chó nuôi trong nhà không tồi, là do lệnh phu nhân ở

chỗ nào lôi về cho ngươi ư? Nhiều thứ như vậy, ai cũng nói lệnh phu nhân
mỗi lần mua mấy món yêu thích thì mua đến đầy một phòng, ra là ngay cả
mua chó cũng mua một đàn ha…” – Hoa trước điện đều nở rộ, muôn hồng
nghìn tía, sắc xuân tỏa ra khắp vườn. Dưới mái hiên có một bộ bàn ghế
uống trà, trên đó bày ít điểm tâm hoa quả, Ninh Hi Diệp biếng nhát tựa vào
ghế, trong tay cầm một ấm trà tử sa, trên mặt lộ nét cười nhàn tản.

[18: Tử sa: loại gốm tự nhiên thường dùng làm ấm trà bên Trung

Quốc.]

Hằng Kiệm vội quỳ xuống, nhìn khuôn mặt tươi cười ấy tiếp lời: “Vi

thần không dám, khiến bệ hạ chê cười.”

“Sao vậy được?” – Ninh Hi Diệp vẫn nhìn đóa hoa lay động trước

mặt, trên mặt ý cười không giảm: “Là trẫm khiến ngươi chê cười mới đúng
chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.