DUNG QUÂN - Trang 54

Cầm chung trà uống một ngụm, vân đạm phong khinh nhìn hoa cỏ đua sắc
trong viện, đôi bướm lượn bay.

Tiểu Tề và Hằng Kiệm quỳ trên đất lại bị dọa sợ đến đổ đầy mồ hôi

lạnh, vội cùng kêu lên không có.

“Thật không?” – Đuôi lông mày khẽ nhếch, cười đắc ý: “Trẫm tin

cũng vô dụng, khó mà che miệng người đời… Nếu không, để cho Lục
khanh gia mua hết đi. Sao? Cũng không tốn nhiều lắm, chỉ một năm bổng
lộc của Lục khanh gia thôi mà. Cũng không nhiều bằng số tiền Lục nhị phu
nhân ra phố mua sắm đâu.”

“Ca ơi, đệ thật không cố ý mà.” – Phạt hắn một năm bổng lộc còn đau

đớn hơn so với cắt thịt của hắn, Hằng Kiệm lắc đầu giải thích với Hằng Tu:
“Đệ nào biết ở cửa sau cũng thả chó đâu.”

Qua một lát, Hi Diệp nói mệt mỏi, mọi người đều cáo lui. Cuối cùng

dưới mái hiên chỉ còn lại Lục Hằng Tu bị y nắm chặt tay áo không thể đi.

“Đã đăng cơ làm vua, sao lại còn so đo với thần tử như vậy?” – Lục

Hằng Tu nói.

Ninh Hi Diệp cười xấu xa, đứng lên cùng Lục Hằng Tu kề vai ở trong

viện ngắm hoa: “Lục hiền tướng, cái tên cũng đã chỉ rõ học vấn, Hằng
Kiệm Hằng Kiệm, thật đúng là từ nhỏ đã rất cần kiệm. Vậy còn ngươi?
Hằng Tu Hằng Tu, Tu rốt cuộc cùng duyên phận cùng ai chứ?”

[19: Tu có nghĩa là học tập rèn luyện, tu thân.]

Đôi mắt sáng trong lấp lánh nhìn hắn, khiến cho Lục Hằng Tu thấy

chân tay luống cuống, không phát ra tiếng. Ninh Hi Diệp phụt một tiếng
cười rộ lên: “Tiểu Tu của trẫm vẫn hay thẹn thùng thế này, trước đây cũng
như vậy, một chút cũng không dám nhìn người ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.