DŨNG SĨ CHÉP CÒM - Trang 39

lờ lờ. Mệt quá, ông dừng lại một lúc để nghỉ vây. Bỗng một con trùn nước
béo mập không biết từ đâu hiện ra ngay trước mặt ông. Con trùn lượn lờ,
nhấp nhỏm trong làn nước đục mờ như chực lẩn trốn. Lâu ngày không có
chút chất tanh vào bụng nên vừa nhìn thấy con trùn, ruột gan ông cồn cào
đau thắt vì thèm. Đầu óc ông phút chốc mê mụ đi. Ông quên phứt hết nguy
hiểm. Cái đói trói cái không là thế đấy cháu ạ. Ông trườn nhanh đến không
kịp rỉa cũng không kịp nhay, đớp một miếng gọn cả con trùn vào miệng lôi
thật mạnh. Bỗng một sức mạnh ghê gớm giật ngược ông trở lại. và một vật
sắc nhọn dấu trong mình con mồi đâm ngược từ trong hàm xuyên qua con
mắt của ông. Ông chưa kịp vùng, chưa kịp quẫy, đã bị giật bắn từ đáy kênh
lên khỏi mặt nước. Xung quanh loang loáng nắng, rộ lên tiếng cười reo:”-
Ha ha ha, ông thiếu úy câu được con nheo to quá! Hai ký chứ không ít!”

Thằng bói cá rằn ri có tên là thiếu úy chưa thèm bắt ông vội. Hắn cầm

cần đung đưa ông ở đầu dây câu để kéo dài thêm sự khoái trá. Một thằng
đứng cạnh la lên:”Ối, ối! Thiếu úy đưa nó vào bờ không lỡ sẩy mất thì uổng
lắm!” Thằng thiếu úy nhe răng cười”-Cần câu Tây, dây cước Mỹ, lưỡi câu
Nhật, nó có sẩy đằng trời!”. Trước cái chết không còn cơ chi tránh khỏi,
ông bỗng thấy tức giận tràn hông, giận mình ngu dại tham miếng mồi ngon
mà đến nông nỗi này…Thế rồi, trong cơn giận dữ điên khùng, ông đã vùng
một cái với tất cả sức lực còn lại. Không ngờ cái vùng tuyệt vọng ấy đã cứu
sống ông. Ông thấy mình tự nhiên rơi tõm xuống nước. Thì ra cái vùng của
ông mạnh đến nỗi lưỡi câu bằng thép trắng bạc phải duỗi thẳng ra. Ông
thoát chết nhưng đã để lại trên ngạnh thép lưỡi câu đôi mắt của mình. Với
cặp mắt mù, ông biết mình chẳng còn hy vòn gì bơi đến được dòng sông
lớn. mà có ở lại trong cái miền rong nước xa lạ ấy rồi cũng có ngày thân
biến thành chả nướng.

Kể đến đây cụ Nheo mù thở dài nặng nhọc như người ta mỗi lần phải

nhắc lại những kỷ niệm đắng cay, cố quên mà không sao quên nổi. – Cụ kể
tiếp – Thôi, ta đã không đủ tài đủ chí để đến đắm mình trong giòng sông
mộng tưởng thì cũng phải quay về để được chết trong đáy nước ao quê…
Thế rồi ông mò mẫm, vừa bơi vừa hỏi dò đường, trở lại với bà con. Ông rời
ao quê bơi đi vào lúc mùa hoa súng hoa sen nở rộ, khi trở về thì rong nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.