Nhưng Erin không kìm được, cười khúc khích, bụm cả hai tay lên
miệng. “Ôi Chúa ơi. Tôi đã gửi một con sói đến căn nhà đầy ắp cừu non.”
Sean khịt mũi. “Cừu, quên đi. Cáo thì đúng hơn. Đừng lo lắng, họ quá
trẻ với tôi, nhưng đó không phải là lý do để liếc nhìn đồ lót của họ, đúng
không? Nhưng tôi đang lan man...”
“Chính xác”, Connor đồng tình.
“Áo xuyên thấu... Tên cô ta là gì nhỉ?” Sean quay sang Miles, búng
ngón tay.
“Caitlin”, Miles đáp.
“Caitlin, phải. Cô ấy kể về Miles, rồi tay chơi ghita chính của Rumors
đã tìm địa chỉ nhà bố mẹ cậu ta cho em. Rồi lúc em chọc thủng tầng hầm
kiên cố và nhìn trình bảo vệ màn hình máy tính của Miles, em biết đây
chính là người mình cần.”
“Trình bảo vệ màn hình máy tính nào?”, Erin hỏi.
“Đoạn video dài bốn giây về Cindy, đang hôn gió. Chạy đi chạy lại”,
Sean đáp. “Tôi nín thở.”
Miles cúi gằm giữa hai bờ vai vụng về của cậu ta. “Hừm. Đừng kể với
mọi người chuyện đó”, cậu ta lầm bầm. “Đó là chuyện riêng tư.”
“Hoàn toàn ủng hộ, Miles”, Connor lên tiếng.
Davy cằn nhằn. “Nó chẳng chịu nghe đâu, sao em nói thế?”
“Này, chúng ta đang cùng phe đấy”, Sean phản đối. “Ngoài ra, anh trai
tôi không giỏi công nghệ như cậu, Miles, nhưng anh ấy hiểu rõ cảm giác
không với tới một cô gái...”
“Im đi, Sean”, giọng Connor yếu ớt nói. “Hôm nay em làm anh phát
điên đấy. Anh biết em đang kiệt sức, nhưng chỉ cần một lần mỉa mai như
thế...”
“Được. Em sẽ chú ý. Thư giãn nào, Con”, Sean dỗ dành. “Bât luận thế
nào, Miles cũng là khám phá lớn nhất của em. Khi chúng ra tìm ra em gái
cô, cô ấy nợ cậu ta lòng biết ơn nồng nhiệt. Cô hãy bảo cô ấy là tôi nói
thế.”
“Tôi sẽ cân nhắc”, Erin từ tốn nói. “Vui lòng tiếp tục đi.”