Giọng nói tuyệt vọng của anh khiến nét mặt bà biến sắc. "Con bé nhận
được một cuộc gọi", bà yếu ớt nói. "Từ bảo tàng nơi nó từng làm việc, về
cuộc gặp mặt trong bữa trưa, rồi sau đó..."
"Rồi sao?", anh hỏi ngay.
“Rồi nó sẽ gặp mặt Mueller. Nó bảo sẽ gọi cho cậu. Sau đó bắt taxi về
căn hộ để thay đồ. Nó đi từ khoảng tiếng rưỡi trước. Có lẽ nó đã ở nhà
rồi."
Anh lao ra xe. Cánh cửa lưới bật mở, Barbara vội vã chạy theo anh.
"Connor, tôi yêu cầu cậu giải thích chuyện gì đang diễn ra. "
Anh giật mạnh cửa xe. "Billy Vega đã bị giết sáng nay, trước khi tôi có
cơ hội gặp gõ hay nói chuyện với hắn. Kỳ quặc không?"
Khuôn mặt Barbara tái nhợt dưới lớp trang điểm. "Đi đi", bà thúc giục.
"Nhanh lên."
Anh vượt đèn đỏ, lượn ra lượn vào làn xe, chửi rủa những lời tục tĩu
với các lái xe đi chậm, nhưng dù lái xe bạt mạng thì anh cũng không đọ
được với tình trạng giao thông ngày trong tuần của Seattle. Anh gọi tới căn
hộ của cô khi bị kẹt ở một đèn đỏ kéo dài vô tận, máy tự động trả lời. "Erin,
Connor đây. Hãy nhấc máy nếu em ở đó, làm ơn đi."
Anh chờ đợi, thầm cầu nguyện. Chẳng có gì.
"Nghe này, anh cũng vừa mới biết Billy Vega bị giết", anh nói tiếp.
"Anh thực sự mong em giữ lời hứa và ở nguyên tại nhà mẹ em. Em đã nghĩ
gì thế? Làm ơn nghe máy đi, Erin."
Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh. Anh ném điện thoại xuống, tăng
tốc vượt qua nó.
Anh đậu xe vào ô đã có xe đậu sẵn, nhảy lên cầu thang ở Kinsdale ba
bước một. Không ai phản ứng gì khi anh gõ cửa. Anh lại sử dụng thẻ ATM
lần nữa.
Erin đi rồi. Tập tài liệu của Mueller cũng biến mất. Mùi nước hoa của
cô bay khắp phòng. Cô cũng dành thời gian dọn dẹp giường đệm, rửa bát
đĩa, nhặt nhạnh quần áo rải rác khắp nơi, cho mèo ăn mà anh vẫn bị muộn.
Chỉ một chút thôi vì con mèo vẫn đang cúi xuống cái bát, đuôi ve vẩy sung
sướng.