ĐỨNG TRONG BÓNG TỐI - Trang 366

“Hết giờ”, một giọng nói quái gở phát ra từ cái loa gắn trên trần nhà.
Anh gật đầu chào Riggs, đặt ống nghe xuống. Riggs ra hiệu cho anh

nhấc lên. Connor đặt ống nghe vào tai. “Sao?”

“Cậu sẽ tiếp tục bảo vệ con bé chứ, McCloud”, Riggs nói. “Cậu sẽ

quan tâm đến nó chứ?”

“Chết tiệt, phải. Nếu cô ấy cho phép tôi”, anh hứa hẹn. “Tôi sống vì

điều đó.”

Riggs thả ống nghe rơi xuống. Ông đứng lên, quay lưng và bước đi.
Căn hộ lúc này trông còn thê thảm hơn vì những bức tranh và rèm cô

dùng để che đi vết loang lổ trên tường đã bị gỡ đi. Miles cúi đầu tránh va
vào cửa, đi về phía cái gương đứng.

“Cẩn thận, làm ơn”, cô cầu xin. “Nó rất cổ đấy.”
“Em luôn cẩn thận mà”, cậu ta trấn an, gạt mồ hôi trên trán, đỡ cái

gương và đắc thắng đi ra cửa.

Mẹ cô lăng xăng đi vào. “Tất cả đều đã được xếp kín trong xe tải rồi

cưng. Một vài bọc quần áo nữa và con sẽ rời khỏi nơi này.”

Erin gượng cười. “Cindy vẫn đang trông chừng xe chứ?”
“Ừ. Sau khi xếp nốt đống đồ này vào xe, chúng ta sẽ đi ăn gì đó.”
“Mẹ, con không đói. Con sẽ lau dọn nốt.”
“Lau dọn? Chỗ này còn sạch sẽ hơn nó đáng được thế, cưng à. Nếu

con còn lau dọn nữa, nó sẽ vỡ vụn thành cát đấy!”

“Con chỉ cần chút thời gian yên tĩnh”, Erin khăng khăng. “Mẹ đừng

lo.”

Mẹ cô nhận thấy cái nhìn cứng rắn trên khuôn mặt Erin, bà mím chặt

môi. “Gì cũng được.” Bà kéo mạnh bọc quần áo ra khỏi tủ, đi về phía cửa,
lưng thẳng đứng.

Erin đứng giữa căn phòng. Hai chân cô mỏi rã rời vì phải đi lên đi

xuống sáu tầng cầu thang. Thang máy, tất nhiên vẫn đang hỏng. Nó sớm
không còn là vấn đề của cô nữa.

Vấn đề thực sự của cô là thứ đổ vỡ bên trong cô.
Cô sụp xuống nền nhà, ôm lấy mình, run rẩy. Hôm nay là một ngày

nắng đẹp, dù đang toát mồ hôi nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh khi nhớ lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.