ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 321

2.

Đến ngày thứ ba, người bị tra tấn mới hoàn toàn tỉnh táo. Suốt mấy ngày

qua Mi-cla-sốp vẫn cố gắng săn sóc một cách cần mẫn như người thầy
thuốc săn sóc bệnh nhân, và vì phải thay băng nên đã xé hết cả chiếc áo lót
của mình, cho anh ta ăn uống, thay gạc cho anh.

Người bạn tù mở mắt, xoi mói, thận trọng nhìn Mi-cla-sốp và trong ánh

mắt sâu thẳm của anh ta không giấu vẻ nghi ngờ.

-Thế nào? Tỉnh rồi hả?-Mi-cla-sốp sốt sắng mỉm cười. May quá, cuối

cùng rồi cũng phải…

-Ông bạn là ai vậy?-Người bạn tù mới hỏi, hơi ngóc đầu dậy.
Mi-cla-sốp phân vân nhìn người bạn cùng buồng giam với mình. Giọng

anh ta có vẻ lạnh lùng, châm chọc.

-Tôi hả?… Tất nhiên cũng là kẻ bị giam như cậu.-Mi-cla-sốp trả lời bình

thản, làm ra vẻ như không hề có ác cảm hay lạnh lùng trong câu hỏi.

-Cũng thế hả?-người kia hỏi lại, câu hỏ ngắn bao hàm nhiều ý nghĩa.-Về

chuyện đó còn phải xem xem đã!

-Chúng ta cứ sống, rồi sẽ rõ tất cả. Việc chẳng có gì rắc rối lắm đâu!-Mi-

cla-sốp trả lời.

-Chính vậy đó, chẳng có gì là rắc rối cả.
Người tù mới vẫn trả lời, với cái giọng nhát gừng khó hiểu rồi lặng yên

nhìn Mi-cla-sốp.

Anh cũng lặng thinh. Những phút ngập ngừng thật khó xử. Cả hai cùng

nhìn thẳng vào mắt nhau-một bên giận dữ ngờ vực-còn bên kia thì ra vẻ đợi
chờ và thanh thản. Mi-cla-sốp nhớ lại những năm thơ ấu học ở trường, anh
cùng các bạn nhỏ thường đọc ngốn ngấu những truyện phiêu lưu của Séc-
lốc Hôm-xơ rồi tự rèn luyện cho mình ý chí và sức mạnh của cái nhìn: bọn
trẻ thường chơi trò “đấu mắt”: hai đứa trẻ ngồi đối diệ nhau và nhìn thẳng
vào mắt nhau cho đến khi một trong hai đối thủ phải chớp mắt chịu thua…
Nhớ lại trò chơi đó, bất giác Mi-cla-sốp mỉm cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.