DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 163

ông lão De Norpois nhắc đến với những lời lẽ nửa kín nửa hở,” cha tôi
nói thêm, không nhận thấy rằng hiệu lực cao siêu của những lời thần
diệu tôi vừa thốt ra đã lập tức hóa giải sự đồi bại đạo đức của Bergotte
cũng nhanh chóng như nó đã triệt tiêu nhận định sai lầm của ông ta.

“Ồ, mình,” mẹ tôi ngắt lời. “Chẳng có gì chứng minh điều đó là đúng

cả. Thiên hạ đồn biết bao nhiêu chuyện, vả lại, ông De Norpois tuy rất
mực tử tế, song không phải bao giờ cũng có hảo ý, nhất là với những
người không cùng phe với ông.”

“Đúng vậy, tôi cũng nhận thấy điều đó,” cha tôi đáp.
“Với lại rốt cuộc, ta có thể bỏ qua nhiều thứ cho Bergotte bởi vì ông

ta đã có thiện cảm với con trai bé bỏng của tôi,” mẹ tôi nói tiếp, vừa
đưa tay vuốt tóc tôi, vừa đăm đăm nhìn tôi, mơ mộng.

Vả lại, không phải chờ đến phán quyết này của Bergotte mẹ tôi mới

bảo tôi có thể mời Gilberte tới dự bữa trà chiều cùng các bạn tôi.
Nhưng tôi không thể làm thế vì hai lẽ. Thứ nhất, ở nhà Gilberte, bao
giờ cũng chỉ phục vụ trà thôi. Ở nhà tôi, trái lại, mẹ tôi muốn bên cạnh
trà, phải có sô cô la. Tôi sợ Gilberte thấy thế là tầm thường và do đó,
coi khinh chúng tôi. Lý do thứ hai là một khó khăn về nghi thức mà tôi
không bao giờ khắc phục nổi. Khi tôi đến nhà Madame Swann, bao giờ
bà cũng hỏi thăm:

“Bà mẹ cậu có khỏe không?”
Tôi đã vài lần gợi ý thăm dò xem thử xem liệu mẹ tôi có làm thế với

Gilberte khi nàng đến không, một điểm mà tôi còn xem trọng hơn cả
cái danh hiệu “Đức Ông

*

” tại triều đình Louis XIV. Nhưng mẹ tôi kiên

quyết không chịu.

“Mẹ không hề quen biết Madame Swann.”
“Nhưng bà ấy cũng có quen biết mẹ hơn gì đâu.”
“Mẹ không phủ nhận, nhưng chúng ta không bắt buộc phải làm y hệt

nhau trong mọi chuyện. Mẹ sẽ ưu ái Gilberte theo cách mà bà Swann
hẳn không dành cho con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.