DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 283

Bà hầu tước cũng dùng bữa ở phòng ăn, nhưng ở đầu đằng kia. Bà

không biết một ai trong số những người ở dài hạn hay trọ tại khách sạn,
kể cả ông De Cambremer; thật vậy, tôi thấy ông này không chào bà,
hôm hai vợ chồng ông nhận lời mời ăn trưa của vị chủ tịch đoàn luật sư
của tỉnh; ông này, say sưa với vinh hạnh được tiếp nhà quý tộc tại bàn
ăn của mình, né tránh các bạn ngày thường, chỉ nháy mắt với họ từ xa,
ngụ ý bảo đây là một sự kiện lịch sử, song khá kín đáo để họ khỏi lầm
tưởng đó là một lời mời lại gần.

“Thế nào, chắc là ông nhằm đúng chỗ, ông thành người sang rồi,” tối

hôm ấy, bà vợ ông chánh án tỉnh nói với chồng.

“Sang ư? Tại sao?” ông chủ tịch đoàn luật sư hỏi lại, giấu niềm vui

của mình dưới một vẻ ngạc nhiên đẩy lên thái quá; “vì những khách
mời của tôi ư?” ông vừa nói vừa cảm thấy không thể giả vờ lâu hơn
nữa; “nhưng mà mời các bạn đến ăn trưa thì có gì là sang chứ. Đằng
nào họ chả phải ăn ở đâu đó”.

“Sang chứ! Có đúng là ông bà De Cambremer không nào? Tôi đã

nhận ra họ mà. Bà vợ là một nữ hầu tước. Chính thống đấy. Không phải
theo nữ hệ đâu”.

“Ôi, đó là một phụ nữ rất giản dị, khó thấy ai ít kênh kiệu hơn. Tôi

ngỡ bà sẽ đến, tôi đã ra hiệu cho bà mà... nếu thế thì tôi đã có dịp giới
thiệu bà!” ông nói, sửa sự huênh hoang của đề xuất ấy bằng một vẻ
châm biếm nhẹ nhàng, như khi Assuérus nói với Esther: “Ta có phải
tặng nàng một nửa Giang Sơn của ta không?”

*

“Không, không, không, phận nữ chúng tôi ẩn mình như đóa hoa vi ô

lét e ấp.”

“Nhưng bà đã sai lầm rồi, tôi khẳng định lại với bà thế,” ông chủ tịch

đoàn luật sư nói, lúc này mạnh dạn hơn khi mà phút nguy hiểm đã qua.
“Họ ắt chẳng ăn thịt bà đâu. Vậy bây giờ ta chơi bài chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.