DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 178

ghê sợ không biết liệu chúng tôi có bất hòa với nhau mãi mãi hay
không, liệu nàng có đính hôn với ai, có ra đi hẳn, có ai mang đi? Những
ngày tiếp theo giống như những ngày tôi sống thiếu Gilberte vào tuần
đầu một năm mới. Nhưng dạo xưa, hết cái tuần ấy, một mặt, tôi chắc
chắn là bạn gái tôi sẽ trở lại vườn hoa Champs-Élysée và tôi sẽ lại gặp
nàng như trước; mặt khác, tôi cũng biết không kém phần chắc chắn
rằng chừng nào còn nghỉ Tết thì chẳng phải đến Champs-Élysée làm gì
cho mất công. Thành thử trong cái tuần lễ buồn bã giờ đã xa xôi ấy, tôi
đã biết bình tĩnh chịu đựng nỗi buồn của mình vì nó không pha lẫn sợ
hãi hay hy vọng. Giờ đây, trái lại, chính hy vọng, gần như ngang bằng
với sợ hãi, đẩy nỗi đau của tôi đến mức không chịu nổi. Không nhận
được thư nàng ngay tối hôm đó, tôi cho đó là do nàng vô tâm hay bận
việc, tôi chắc trong đợt thư sáng hôm sau, thể nào cũng có một lá của
nàng. Ngày nào tôi cũng chờ đợt thư đến, tim chộn rộn để rồi sau đó rơi
vào một trạng thái ủ rũ khi chỉ thấy thư của những người khác không
phải là Gilberte, hoặc chẳng thấy gì, điều này cũng chẳng tệ gì hơn, vì
những biểu hiện thân ái của một cô bạn khác ắt chỉ khiến những biểu
hiện thờ ơ của nàng làm tôi thêm đau đớn. Tôi lại đặt hy vọng vào
chuyến thư buổi chiều. Ngay cả trong khoảng giữa những giờ giao thư,
tôi cũng không dám ra khỏi nhà, vì có thể nàng cho người mang thư
đến. Rồi khi, cuối cùng, chẳng thấy bưu tá đến mà người nhà ông bà
Swann cũng không, hy vọng nhận được thư để yên tâm đành phải gác
lại đến sáng hôm sau; như vậy, vì tin rằng nỗi đau của mình sẽ không
kéo dài, tôi buộc phải không ngừng cho nó một khởi đầu mới, có thể
nói vậy. Nỗi buồn có lẽ vẫn là thế, nhưng thay vì, như trước kia, chỉ
kéo dài một cách đơn điệu một cảm xúc ban đầu, mỗi ngày nó bắt đầu
lại nhiều lần bằng một cảm xúc thường xuyên đổi mới đến nỗi cuối
cùng, mặc dù hoàn toàn vật thể và rất tạm thời, nó trở nên ổn định, và
vì những xao xuyến do thấp thỏm chờ đại chưa kịp nguôi ngoai hẳn, đã
xuất hiện một lý do mới để đợi chờ, thành thử cả ngày, không có lấy
một phút nào tôi không ở trong cái trạng thái lo âu mà chỉ cần chịu
đựng nó trong một tiếng đồng hồ cũng đã cực lắm rồi. Như vậy, nỗi đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.