DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 18

là buổi diễn sẽ mang lại nhiều thích thú đến thế, thì con cứ đi đi”, khi
mà việc đi xem kịch, cho tới giờ vẫn bị cấm, chỉ còn tùy thuộc vào tôi,
thì lần đầu tiên, vì không còn bận tâm tìm cách chấm dứt sự cấm đoán
đó, tôi tự hỏi liệu cuộc biểu diễn có đáng cầu ước không, liệu có lý do
nào khác ngoài sự ngăn cấm của cha mẹ tôi khiến tôi không nên đi
xem. Trước hết, sau thái độ khắc nghiệt khiến tôi oán ghét, sự thuận
tình của cha mẹ tôi lại khiến lòng tôi ngập tràn thương mến đến nỗi ý
nghĩ đã làm cha mẹ đau lòng gây cho bản thân tôi một nỗi ưu phiền,
qua đó tôi thấy mục đích cuộc sống không còn chỉ là chân lý, mà là yêu
thương, là ở chỗ cha mẹ tôi sung sướng hay khổ sở. “Con thà không đi
xem, nếu điều đó làm cha mẹ phiền lòng”, tôi nói với mẹ tôi; ngược lại,
mẹ tôi ra sức thuyết phục tôi đừng nghĩ rằng điều đó làm mẹ buồn, mẹ
bảo ý nghĩ ấy có thể làm tôi kém thích thú khi xem Phèdre và chính vì
nghĩ đến niềm thích thú đó mà cha mẹ tôi thôi không cấm nữa. Nhưng
thế thì hóa ra tôi có nghĩa vụ phải thích thú và cái thứ nghĩa vụ ấy đối
với tôi thật nặng nề. Rồi nữa, nếu khi về, tôi lăn ra ốm thì liệu tôi có
sớm khỏi để đến vườn hoa Champs-Élysée, khi mà hết kỳ nghỉ,
Gilberte quay lại đó? Đối trọng với tất cả những lý do ấy, tôi đặt lên
bàn cân, để xem bên nào nặng hơn, ý nghĩ về sự tuyệt mỹ, hiện vẫn còn
vô hình sau tấm mạng, của La Berma. Tôi đặt lên một bên đĩa cân “cảm
thấy mẹ buồn, có nguy cơ không đến vườn hoa Champs-Élysée được”
và bên kia “vẻ xanh xao khổ hạnh, huyền thoại mặt trời”; nhưng cuối
cùng bản thân những chữ ấy tối sầm lại trước tâm trí tôi, chẳng có
nghĩa gì với tôi nữa, mất hết trọng lượng; dần dần, những phân vân do
dự của tôi trở nên đau đớn đến mức nếu tôi có chọn đi xem hát thì cũng
chỉ để chấm dứt những đắn đo ấy và thoát hẳn khỏi chúng. Nếu tôi phó
mặc đôi chân đưa mình đi, không phải về phía Nữ thần Thông tuệ, mà
là về phía vị Thần khốc liệt không diện mạo và cũng không tên đã lẻn
vào thế chỗ nàng dưới tấm mạng che thì đó cũng sẽ chỉ là để rút ngắn
nỗi đau của tôi, chứ không hòng đạt được một lợi ích trí tuệ nữa, đành
ngả lòng theo sự lôi cuốn của cái tuyệt mỹ. Nhưng bất thình lình, tất cả
bỗng thay đổi, một liều kích thích mới quất mạnh vào niềm khao khát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.