DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 187

những điều giản dị nhất. “Ai lại thế, bà đã bỏ tôi ba tối thứ Tư rồi,” bà
Swann nói với bà Cottard. “Đúng vậy, Odette, có dễ đến hàng thế kỷ,
hàng thiên thu
tôi không gặp bà. Bà thấy đấy, tôi nhận tội, nhưng phải
nói với bà là tôi bị những chứng đau vặt nó hành,” bà nói thêm, vẻ e
thẹn và mập mờ, vì tuy là vợ thầy thuốc, bà vẫn không dám nhắc đến
bệnh thấp khớp hay những cơn đau sỏi thận mà không dùng uyển ngữ
vòng vèo. “Mỗi người có những nỗi khổ của riêng mình. Với lại, tôi
đang gặp khủng hoảng trong nhân sự gia nhân nam giới. Tuy chẳng
hống hách ra uy gì hơn người khác, tôi vẫn phải đuổi tay quản gia

*

để

làm gương, vả chăng hắn cũng đang kiếm một chỗ thu nhập cao hơn.
Nhưng sự ra đi của hắn suýt nữa kéo theo sự từ nhiệm của cả bộ sậu.
Cả cô hầu phòng của tôi cũng không muốn ở lại, đã có những cuộc to
tiếng ầm ĩ. Nhưng tôi đã vững tay chèo và đó là một bài học tôi sẽ nhớ
đời. Tôi làm nhàm tai bà với những chuyện kẻ ăn người ở, nhưng bà
cũng biết đấy, việc bắt buộc phải cải tổ nhân sự đau đầu biết chừng nào.
Mà sao ta không thấy cô con gái tuyệt vời của bà đâu nhỉ?” bà Cottard
hỏi thêm. - “Cô con gái tuyệt vời của tôi đi ăn tối ở nhà bạn,” bà đáp và
quay sang nói với tôi: “Tôi tưởng em nó đã viết thư nhắn cậu mai đến
gặp nó. Thế còn các babys

*

của bà?” bà hỏi bà Cottard. Tôi thở phào.

Câu nói vừa rồi của bà Swann có nghĩa là tôi có tốt lành tôi tới đây để
tìm kiếm, và mục đích ấy khiến những cuộc đến thăm bà Swann vào
đận này trở nên thiết yếu đối với tôi. “Không, tối nay, cháu sẽ viết cho
Gilberte mấy chữ. Với lại, Gilberte và cháu không thể gặp nhau nữa,”
tôi nói thêm với cái vẻ khiến người ta nghĩ rằng cuộc chia tay của
chúng tôi là do một nguyên nhân bí ẩn, điều này lại gây thêm cho tôi
một ảo tưởng tình ái được nuôi dưỡng bằng thái độ âu yếm của hai
chúng tôi khi nói về nhau. “Cậu biết là em nó thích cậu vô cùng,”
Madame Swann nói với tôi. “Cậu thật sự không muốn đến ngày mai
ư?” Đột nhiên, một niềm vui nâng tôi lên, tôi vừa tự nhủ: “Nhưng xét
cho cùng, tại sao lại không nhỉ vì chính mẹ nàng đề nghị thế kia mà?”
Nhưng lập tức tôi lại rơi vào nỗi buồn của mình. Tôi sợ khi gặp tôi,
Gilberte sẽ nghĩ rằng thái độ hờ hững của tôi thời gian qua là giả vờ và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.