DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 223

không chỉ riêng hạnh phúc của ta có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào; khi hạnh
phúc biến mất, ta đau khổ, rồi ru ngủ được nỗi khổ đau ấy, thì chính
trạng thái bình tâm mới đạt được lại cũng đầy ảo ảnh lừa mị và mong
manh như cái hạnh phúc kia đã từng thế. Cuối cùng, tôi cũng bình tâm
trở lại, bởi vì cái gì nhân một giấc mơ len vào tâm trí ta, làm thay đổi
trạng thái tinh thần và những dục vọng của ta, cả nó nữa cũng dần dần
tiêu tan, chẳng gì có thể mãi mãi trường tồn, kể cả nỗi đau. Vả lại, như
người ta nói về một số người bệnh, những kẻ đau khổ vì tình là thầy
thuốc của chính mình. Vì sự an ủi chỉ có thể đến từ người gây ra nỗi
đau và vì nguồn gốc nỗi đau là người ấy, nên chung cuộc, phải tìm
phương thuốc chữa nó ngay trong nó. Đến một lúc nhất định, chính nỗi
đau phát hiện cho họ phương thuốc chữa nó, vì dần dà, trong khi lật đi
lật lại nỗi đau trong lòng, nó chỉ cho họ thấy một khía cạnh khác của
con người mà họ luyến tiếc và con người ấy hiện ra, lúc thì đáng ghét
đến nỗi thậm chí họ không muốn gặp lại nữa vì phải làm tổn thương
nàng trước khi vui vẻ bên nàng, lúc lại dịu dàng đến nỗi họ coi sự dịu
dàng ấy (mà họ gán cho nàng) như một ưu điểm từ đó rút ra một lý do
để hy vọng. Nhưng nỗi đau lặp lại trong tôi, dù cuối cùng cũng dịu đi,
tôi vẫn chỉ muốn năm thì mười họa mới trở lại nhà bà Swann. Trước
hết là vì ở những kẻ yêu say đắm và bị bỏ rơi, cái cảm giác đợi chờ - dù
là chờ mà không nói ra - mà họ nghiệm sinh, tự nó biến đổi, và mặc dù
bề ngoài vẫn y như cũ, nhưng trạng thái thứ hai tiếp nối trạng thái thứ
nhất thì hoàn toàn ngược lại. Trạng thái thứ nhất là hậu quả, là phản
quang của những sự kiện đau đớn đã làm chúng ta xáo đảo. Sự chờ đợi
điều có thể xảy ra trộn lẫn với nỗi khiếp sợ, nhất là vì lúc đó, nếu không
có gì mới đến với ta từ phía người đàn bà ta yêu, ta muốn tự mình hành
động, ta không biết kết quả của một động thái sẽ ra sao, mà sau đó có lẽ
sẽ không thể tiến hành thêm bước nào nữa. Nhưng rất mau chóng - mà
ta không nhận ra - sự chờ đợi tiếp tục của ta được quyết định, không
phải bởi cái quá khứ ta đã trải, mà bởi niềm hy vọng vào một tương lai
tưởng tượng. Từ bấy giờ, sự chờ đợi gần như dễ chịu. Thế rồi, giai
đoạn đầu, trong khi kéo dài đôi chút, khiến ta quen sống trong chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.