DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 251

kia không giống như những người đàn bà khác, có tôn thêm duyên sắc
của nàng hay không, nhưng nàng thì có làm cho cảnh quan thêm phần
quyến rũ. Cuộc đời sẽ tuyệt vời đối với tôi nếu tôi có thể từng giờ sống
với nàng, đi theo nàng đến tận bờ suối, đến bên con bò cái để vắt sữa
vào bình mang đến tận đoàn tàu, luôn luôn ở cạnh nàng, cảm thấy nàng
luôn nghĩ đến mình. Nàng sẽ khai tâm cho tôi hiểu cái đẹp của đời sống
thôn dã và những giờ đầu tiên của ngày mới. Tôi ra hiệu cho nàng
mang cà phê sữa đến cho tôi. Tôi cần được nàng để ý đến. Nàng không
trông thấy tôi, tôi bèn cất tiếng gọi. Bên trên thân hình rất cao, nước da
mặt nàng đỏ đắn và ửng hồng đến nỗi tưởng như nàng được nhìn qua
một tấm kính ghép màu được chiếu sáng. Nàng đi lộn trở lại, tôi không
thể rời mắt khỏi gương mặt nàng mỗi lúc một lớn dần, tựa một mặt trời
mà ta có thể nhìn thẳng không chớp trong khi nó xáp lại tới sát bên ta,
để cho ta nhìn gần kề, làm ta lóa mắt với ánh vàng óng và đỏ tươi của
nó. Nàng rọi vào tôi một tia nhìn sắc sảo, nhưng khi đám nhân viên
đóng cửa các toa, con tàu bắt đầu chuyển bánh; tôi nhìn thấy nàng rời
khỏi nhà ga và trở lại con đường mòn, trời lúc này đã sáng bạch: tôi xa
dần ánh rạng đông. Sự phấn hứng của tôi là do người con gái ấy tạo ra,
hay ngược lại, nó là nguyên nhân gây nên phần lớn nhất của niềm vui
thích tràn ngập lòng tôi khi thấy mình ở ngay gần nàng, dù là thế nào đi
nữa, nàng vẫn dính dáng sâu sắc với cảm khoái ấy đến nỗi mong ước
của tôi được gặp lại nàng trước hết là nỗi mong muốn tinh thần không
để cho trạng thái phấn chấn ấy lụi tàn đi hoàn toàn, không phải mãi mãi
cách xa con người đã góp phần, tuy không tự biết, vào niềm vui thích
ấy. Trạng thái ấy không chỉ đơn thuần là dễ chịu, chủ yếu là (giống như
một sợi dây đàn căng hơn, hay một dây thần kinh rung nhanh hơn cho
một âm hoặc một màu khác), nó đem lại một sắc điệu khác cho những
gì tôi nhìn thấy, như đưa tôi vào một vũ trụ chưa từng biết và vô cùng
lý thú hơn; người đẹp mà tôi vẫn còn thấy thấp thoáng trong khi con tàu
lao đi mỗi lúc một nhanh hơn, nàng như một phần của một cuộc đời
khác, cách cuộc đời tôi từng biết một đường viền, trong đó cảm giác về
sự vật không còn như cũ nữa và giờ đây, đối với tôi, ra khỏi đó giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.