DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 261

sang mà không thấy đó là sai), cái cử chỉ y bấm chuông gọi thang máy,
bản thân gã điều khiển thang máy, cả một màn phông những nhân vật
con rối chui ra từ cái hộp Pandore

*

-Đại-Khách-sạn này, không thể phủ

nhận, không thể bãi bỏ và có tác dụng tiệt trùng như tất cả những gì đã
thành hiện thực. Nhưng ít nhất, sự thay đổi ấy mà tôi không hề can dự
vào cũng chứng tỏ rằng có một cái gì diễn ra bên ngoài tôi - cho dù tự
thân nó chẳng có gì hay ho - và tôi như người du khách, lúc bắt đầu đi
thấy mặt trời trước mặt, nhận ra là nhiều giờ khắc đã trôi qua khi thấy
mặt trời đằng sau lưng. Tôi mệt bã người, tôi sốt, nếu có chỗ ngả lưng
thì tôi đã đi nằm rồi. Tôi những muốn ít nhất cũng được nằm dài trên
giường một lúc, nhưng nào có ích gì, bởi lẽ tôi chẳng thể khiến cái
tổng-thể-thụ-giác là thân thể vật chất hay ít nhất là thân thể hữu thức
của mỗi chúng ta tìm được chút ngơi nghỉ trong tư thế đó, và bởi lẽ
những đồ vật xa lạ vây quanh nó buộc nó phải huy động mọi cảm thức
ở thế cảnh giác phòng thủ thường trực, do đó duy trì thị giác, thính
giác, tất cả các giác quan của tôi trong một tư thế bất tiện và gò bó
(ngay cả nếu hai chân tôi có thể duỗi dài) khác nào giáo chủ La Balue
bị nhốt trong cũi

*

, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong. Thoạt

đầu, vì chú ý nên ta thấy đồ đạc khắp phòng, rồi quen dần, đồ đạc như
rút khỏi, không còn chiếm chỗ của ta nữa. Nói đến chỗ thì trong căn
phòng dành cho tôi ở Balbec (nó chỉ là phòng của tôi trên danh nghĩa)
không hề có chỗ cho tôi, nó đầy những đồ vật xa lạ với tôi, tôi cảnh
giác nhìn chúng thì chúng cũng phóng trả lại tôi những tia mắt nghi ngờ
và tuyệt nhiên không đếm xỉa gì đến sự tồn tại của tôi, tỏ rõ rằng tôi đã
đảo lộn nhịp sống của chúng. Trong khi ở nhà mình, mỗi tuần tôi chỉ
nghe thấy tiếng đồng hồ quả lắc trong vài giây, chỉ vào những lúc tôi
dứt ra khỏi một dòng suy tưởng sâu xa, thì chiếc đồng hồ quả lắc ở đây
liên tục lải nhải, không lúc nào ngừng, bằng một thứ ngôn ngữ lạ hoắc,
những câu chuyện chắc là không lọt lỗ tai tôi, vì những tấm rèm lớn
màu tím nghe nó mà không thèm trả lời, với một thái độ tương tự như
thái độ của những người nhún vai để tỏ ra khó chịu khi thấy một kẻ thứ
ba đột nhập. Chúng mang lại cho căn phòng cao ngất này một tính cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.