DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 520

giọng người còn đa dạng hơn thế. Mỗi cô gái sở hữu nhiều nốt hơn cả
thứ nhạc cụ phong phú thanh âm nhất. Và những cách họ kết phối
những nốt đó là nhiều vô kể, không bao giờ cạn, cũng như sự đa dạng
vô cùng tận của nhân cách con người. Khi tôi trò chuyện với một trong
những bạn gái của mình, tôi nhận thấy rằng bức tranh thể hiện cá tính
của nàng, độc đáo và độc nhất vô nhị, được vẽ một cách tài tình và áp
đặt một cách độc đoán lên tâm trí tôi bởi những ngữ điệu trong giọng
nói cũng như những sắc thái uyển chuyển trên nét mặt, và đó là hai
cảnh phản ánh cùng một hiện thực kỳ lạ, mỗi cảnh theo một góc độ
riêng. Dĩ nhiên, những thanh âm của giọng nói, cũng như những đường
nét của diện mạo vẫn chưa định hình dứt khoát, vì cả hai sẽ còn thay
đổi. Giống như trẻ sơ sinh có một tuyến tiết ra chất nước giúp cho cơ
thể chúng tiêu hóa sữa và mất đi khi chúng lớn lên, trong âm vực líu lo
của các cô gái, có những nốt không còn tồn tại ở phụ nữ trưởng thành.
Và thứ “nhạc cụ” đa âm sắc ấy được họ chơi bằng môi với sự cần mẫn
và hăng say của những thiên thần - nhạc công trong tranh của Bellini

*

.

Sau này, các cô sẽ mất đi cái âm sắc hào hứng tự tin khiến những điều
đơn giản nhất trở nên hấp dẫn, dù là Albertine với giọng đàn chị tuôn ra
những ngón chơi chữ mà các cô nhỏ hơn thán phục lắng nghe để rồi
phá lên cười sặc sụa không nín được như ta đột ngột bị hắt hơi, hay
Andrée lấy giọng nghiêm trang nhưng căn bản vẫn là ấu trĩ để nói về
những bài vở ở trường, còn trẻ con hơn cả những trò chơi của họ; và lời
lẽ của họ đâm lạc lõng, tựa những khổ thơ của thời cổ đại khi mà thơ
chưa mấy phân hóa với âm nhạc, được ngâm trên những nốt khác nhau.
Mặc dù vậy, giọng họ đã in rõ nét cái quan điểm mà mỗi cô đã xác định
đối với cuộc đời, quan điểm ấy mang đậm cá tính đến nỗi nếu nói về
một cô: “Cái gì cô ta cũng coi như đùa”, hay về một cô khác: “Cô ta hết
khẳng định thế này lại khẳng định thế kia”, hay về một cô thứ ba: “Cô
ta cứ chần chừ chờ đợi”, là dùng một từ quá chung chung. Những nét
diện mạo của ta chỉ là những biểu cảm do thói quen lâu ngày in khắc
hẳn vào mặt. Tự Nhiên, giống như thảm họa thành Pompéi

*

, hay như

sự thay hình đổi dạng của con nhộng, đã khuôn cứng ta vào nếp quen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.