ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 102

Như sực nhớ ra, vua hỏi:

- Có phải năm ngoái Vũ thành vương Doãn đem cả nhà sang đầu nhà

Tống, chính ngươi khuyên bảo Vũ thành trở về và sai người áp dẫn sang tận
cửa Pha Lũy trao trả bên Đại Việt ta không?

- Tâu bệ hạ đúng như vậy.

- Ta rất cảm kích vì tinh thần hữu hảo đó của ngươi. Ta cứ áy náy vì

chưa có dịp đền đáp, may quá ngươi lại sang.

Hoàng Bỉnh mừng quýnh vội sụp lạy:

- Thần vô cùng cảm kích vì bệ hạ đã khai ân. Kính chúc bệ hạ muôn

năm trường trị.

Lúc này vua mới để ý tới gương mặt Hoàng Bỉnh. Mặt vuông chữ

điền, trán cao, lông mày rậm, mắt một mí hơi nhỏ so với cặp lông mày lưỡi
mác rậm rì. Y có chiếc mũi đắc cách, nhưng hai gò lưỡng quyền hơi nhọn
tựa như phá cách. Môi, miệng tươi, răng trắng mọc đều đặn. Nhà vua ngầm
định giá: Người này không phải là kẻ tiểu nhân, nhưng cũng chưa đạt tới
bậc quân tử. Vua hỏi:

- Việc ngươi đưa trả Doãn về cho Đại Việt, ta đã biết và đã có sự răn

đe đối với Doãn. Nhưng ta muốn biết Vũ thành vương Doãn gặp ngươi, y
nói gì?

Gương mặt Hoàng Bỉnh tươi tỉnh hẳn lên, y nói:

- Tâu bệ hạ, khoảng giờ tuất vào một ngày trung tuần tháng bảy năm

ngoái, quân vào bẩm có bắt được gia đình của một người Đại Việt lẻn vào
đất Tống. Ông ta bảo thuộc dòng dõi thế gia từ Đại Việt sang muốn gặp vị
thổ quan phủ Tư Minh.

Thế là thần sai đưa vào công đường tiếp đãi tử tế. Hỏi ra mới biết

vương gọi bệ hạ là thúc phụ. Vì có việc bất như ý. Cha mẹ chết cả không
còn chỗ dựa, không biết nương tựa vào đâu để tiến thân. Và tương lai cũng
mờ mịt lắm. Ông muốn sang nương nhờ đất Tống rồi tìm đường tới Lâm

An

[52]

để làm ăn buôn bán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.