ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 141

bây giờ đi tập được nhà nước cho ăn, không phải đem gạo nhà đi nữa. Lòng
dân phấn khích lắm.

Thái sư vui vẻ nói xen vào:

- Lòng dân như thế, triều đình như thế bà biết cả rồi đấy. Có gì mà

phải lo, giặc đến thì đánh, nếu giặc không đến cũng là may, cũng là dịp đo
lòng dân đối với nước.

- Ai chẳng biết vậy, có điều này tôi muốn nói, được thì ông để, không

được cũng đừng chê tôi nhát.

- Việc gì bà nói thử xem.

- Cứ nghe ông nói thì chưa chắc quân ta đã đủ sức cản giặc từ biên

thùy. Lại vạn nhất có khi cũng không thể cản được nó chiếm kinh thành.

Vậy nên tôi muốn ông xin với nhà vua sai Phủ tông chinh

[62]

di bớt đồ thờ

tự, ngọc phả đưa về Long Hưng

[63]

, tránh khi giặc đến, cùng đường nó có

thể đốt phá trả thù. Lại nữa con cái các vương gia, vương phủ trong tôn thất
hoàng tộc cũng cho hết về Long Hưng. Thì đấy, mẹ nào con ấy, kể cả con
trai cứ dưới tuổi hoàng nam là đi di tán hết, để trong kinh thành chỉ còn
binh lính và dân binh. Ngay cả dân thường cũng cho họ di tán đi kẻo giặc
tới nó tàn sát.

Đấy, tôi đàn bà cạn nghĩ, nếu sai ông đừng chấp.

Trần Thủ Độ sửng sốt về những điều phu nhân vừa nói. Ông khen:

- Đầu óc của bà thật là thông sáng. Đó là việc không chỉ nên làm, mà

phải làm sớm. Giời ơi sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Đúng rồi, đàn bà trẻ nhỏ di
tản hết đi, để cho dân binh ở lại cùng binh lính rảnh tay đánh giặc. Hay! Kế
của bà hay đấy.

- Gớm, ông cứ khen quá làm tôi ngượng. Chẳng qua tôi quẩn quanh

bếp núc nên chỉ nghĩ được các việc nhỏ, còn đầu óc các ông thuần chứa
những điều to lớn nên chẳng để tâm tới thôi. Nhưng ông bảo làm sớm là
làm thế nào, tôi sao tự ý mà làm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.