ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 245

bờ bể, cậy là môi với răng, tự tôn tự đại. Nếu tâu lên hoàng đế, oai trời khẽ
động, thì chẳng cần gọi quân ở xa, mà với mười vạn quân Vân Nam, chỉ
hơn một tháng là đến sẽ biến vương miếu thành gò hoang, vương dinh
thành bãi cỏ chẳng khó khăn gì.

Trước thái độ láo xược của Trương Đình Trân thượng hoàng Trần

Thái tông cố giữ bình tĩnh nói:

- Sứ thần nên biết, kẻ nào dám xúc phạm đến miếu đình, xã tắc của ta,

thì chính nó là kẻ thù của ta đó. Đừng tưởng mình là sứ nước lớn muốn mạn
xược thế nào cũng được đâu. Nước lớn gì mà tham lam đòi cả từ cái sừng
tê.

- Đúng! Ta là sứ nước lớn nhẽ ra phải tiếp ta với lễ của bậc vương

nhân, thế mà nhà vua chỉ tiếp ta như tiếp một sĩ đại phu. Còn như tê, tượng
là các ông cống thiên tử chứ. Đã cống sao còn kể nữa.

- Ta tưởng nước mà ông thờ cũng có lễ luật như nước Trung Hoa chứ.

Nếu đã có lễ tại sao ông chỉ giữ chức quan triều liệt, còn ta là vua của một
nước mà cũng đòi ngang lễ với ta, từ cổ xưa chưa từng có chuyện này.

Trương Đình Trân nổi khùng nói bậy:

- Ta thật không hiểu nổi lũ nam man các ông.

Trước cung cách hỗn hào của sứ giả, vua Thánh tông liền tâu với vua

cha:

- Xin phụ hoàng về cung để con nói chuyện với tên Hán gian này.

Thượng hoàng vừa đi khỏi, vua Thánh tông liền trỏ mặt Trương Đình

Trân mắng:

- Ngươi là một kẻ không có chút chi gọi là liêm sỉ. Đang tâm bán

nước làm tay sai cho người Mông Cổ lại còn vênh vang lên mặt. Nước ta
tuy nhỏ nhưng dám chống lại sự xâm lăng của người Mông Cổ năm Đinh
Tỵ mới đây, chắc ngươi biết.

- Ta biết, Trương Đình Trân cứ trân trân cái mặt nói tiếp: - Nhưng sau

đó các ông phải triều cống người Mông Cổ chứ đâu dám chống lại họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.