ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 34

- Ông cứ nói thật đi, ông và nhà vua có sợ quân Mông Cổ không?

Trần Thủ Độ nhoẻn miệng cười:

- Thân làm tướng mà sợ giặc sao còn dám đánh giặc. Thân làm tướng

mà coi thường giặc thì cầm chắc sự bại trận rồi. Bà chẳng thấy nhà vua tự
cầm quân đi bình Chiêm là để rảnh tay đối phó với quân Mông Cổ ở mặt
bắc. Còn các việc tôi vừa đi khắp các lộ là để vực thế nước lên, làm tăng
sức mạnh để kháng giặc trong khi giặc còn ở rất xa. Chú cháu tôi cùng cả
nước làm như vậy là sợ giặc hay là sẵn sàng đánh giặc.

- Thế thì tôi chịu ông rồi, trước sau ông vẫn là một người trí dũng.

Trần Cảnh cũng học được ở ông cái đức ấy. Nhưng Cảnh có lòng hiếu Phật,
chăm đọc kinh sách lại thường giao du với các bậc thiền sư nên cái đức của
Cảnh thuần, tâm của Cảnh thiện.

Cuối năm nhà vua đi bình Chiêm thắng lớn trở về, có đem theo một

số tù binh, một số thợ đá, thợ làm gạch, thợ đục tượng. Vào Chiêm, nhà vua
không sợ binh uy của nước họ, nhưng vô cùng thán phục về tài năng nghệ
thuật của dân họ qua xem xét các đền tháp, các tượng thờ, các cung điện,
vua luôn miệng khen: “Người Chiêm khéo tay! Người Chiêm tài hoa!”. Vua
cũng nhắc Lê Tần không được cho quân lính phá phách cung điện, đền,
tháp của họ.

Thái tông sai làm lễ hiến phù ở nhà Thái miếu nhưng không cho chém

tù binh. Trong số tù bắt từ Chiêm Thành về có cả vũ nữ và nhạc công, sau
tra hỏi mới biết trong số đó có cả vợ vua Chiêm Bố-da-la. Chẳng là viên
quản trại của ta cứ thấy các Chiêm nữ cung kính trước một người đàn bà
phong thái tỏ ra đài các, ăn uống thì cảnh vẻ. Chuyện tâu lên, vua lấy làm
ân hận.

Vua cho nhóm họp triều đình để bố cáo việc bình Chiêm thắng lớn, và

nghe các quan tâu báo công việc sau mười tháng nhà vua rong ruổi chiến
chinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.