DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 20

Kơ Bua bỗng rời rã chân tay. Ý nghĩ được trả thù bỗng trở thành tuyệt vọng
trong lòng.
Khuya lắm, ông Kơ Bua mới về làng.
Anh Hơ Bia vẫn chờ ông. Nhìn thấy Kơ Bua, anh lao đến nắm chặt lấy tay
ông, kêu lên:
- Trời ơi! Cháu có lỗi với bác...
- Lỗi gì!
Ông Kơ Bua vẫn trầm ngâm, giọng như thầm thì. Anh Hơ Bia vẫn xúc
động:
- Cháu đi theo bác suốt buổi, mà chẳng... Thôi, bác về nhà cháu, anh em
thợ săn còn đợi bác.
Ông Kơ Bua lầm lì theo Hơ Bia. Nhà Hơ Bia ở khuất trong làng, còn sóng
ánh lửa. Bốn người thợ săn ngồi quây bên đống lửa. Một tấm gỗ rộng, trên
phủ đầy là rừng và hàm lùm đống thịt hoẵng. Vò rượu thật lớn kề sát cạnh.
Bốn người thợ săn dịch chỗ ngồi, kêu ông Kơ Bua:
- Sao? Ông Kơ Bua vô rừng về đó hả? Có gặp hổ xám không?
Ông Kơ Bua lắc đầu, rồi như nghĩ ra, lại gật gù:
- Gặp!
Cả đám thợ săn lại ồ lên:
- Vậy sao? Mà cây lao không có vết máu, đám tên không vợi một cây
sao?
Ông Kơ Bua cầm một miếng thịt nướng thơm phức:
- Vậy đó!
Rồi ông lại lặng im uống rượu, lặng im ăn thịt hoẵng nướng. Nét mặt ông
vẫn rầu rĩ và u ám đến nỗi đám thợ săn không dám hỏi thêm gì nữa. Họ
cũng lặng lẽ uống rượu và xẻ thịt. Một chặp thật lâu, ông Kơ Bua ngừng
lại, nhìn day vào tận mặt Hơ Bia và mấy người thợ săn:
- Con hổ xám bị thương vào nơi hiểm, sống chết ta chưa biết, đừng ai hỏi
ta thêm một câu nào. Đừng hỏi ta một câu, một lời nào...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.