DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 3

tiếng « túc, túc, túc » của loài chim ăn đêm.
Vắng lặng quá. Hạnh nằm ngửa trên thảm cỏ, phân vân:
- Giá có chú Vện Ốc đi cùng, đỡ buồn. Sao lúc chiều anh Thành lại nhốt
nó lại?
Anh Thành chậm rãi:
- Chú em ngốc ạ! Săn đêm, thả Vện Ốc ra, nó mà bén hương xạ của
hươu, sẽ đuổi khắp ba đồi bảy núi, thì anh em mình có mà về không!

Nghe anh nói, nhưng Hạnh vẫn tiêng tiếc không có Vện Ốc đi cùng.

Suốt từ đầu năm nay, đi đâu Vện Ốc chẳng quấn quýt với Hạnh. Lúc này,
hẳn là nó đang bực bội lắm đây. Vện Ốc chắc đang cọ cái lưng óng mượt
vào thành cửa mà sủa tuyệt vọng gọi Hạnh. Ôi, chú Vện Ốc, đúng là loài
chó săn có nòi. Kể ra, Hạnh đặt tên cho con chó là Vện Ốc cũng chẳng «
oai » lắm, nhưng lâu ngày thành quen mất rồi. Hồi còn nhỏ, Vện mê cái
món ốc nhồi ngon lành. Dạo mùa đông hiếm ốc, bọn trẻ phải đi lùng ở chợ,
mua kì được « chất đạm » này cho Vện.

Cái tên Vện Ốc có từ đó.
Kỳ lên rừng này, lẽ ra anh Thành không cho Hạnh mang Vện Ốc theo,

nhưng khi thấy rõ « tài ba » của chú chó mà Hạnh bỏ bao công sức tập
luyện, cuối cùng anh đồng ý.
Anh Thành yêu Hạnh lắm, có lẽ yêu nhất nhà. Là dược sĩ chuyên nghiên
cứu các loại cây thuốc, anh Thành còn là « thợ săn chính cống », như Hạnh
vẫn khoe về anh trai với bạn mình. Một năm, anh chỉ làm việc ở phòng thí
nghiệm dược liệu độ bốn tháng, còn lại là thời gian anh lang thang hết vùng
rừng rậm đến miền biển xa. Những câu chuyện mỗi bận qua nhà anh kể,
nghe suốt đêm không buồn ngủ. Hạnh mới học lớp tám, mà khi bạn bè hỏi
nếu hết lớp mười hai sẽ làm gì, lập tức Hạnh trả lời ngay:
- Nghiên cứu về dược, như anh Thành tớ!
Các bạn cùng lớp mới đầu không tin, nhưng mỗi lần có đứa nào đứt tay,
nhức đầu, đau bụng qua nhà Hạnh, chỉ cần uống hay rịt một vài thứ thuốc
lá, là khỏi liền. Có đứa tán:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.