DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 37

- Nhưng cao rùa, trứng gà, nấm hương cũng chưa đủ, Pôộng à. Trẻ

con còn phải ở nhà thật thoáng mát, phải thường xuyên ra tắm nắng, mới
chóng khỏi bệnh, mới mập lên đó.

- Cái đó, ở làng ta thì có nhiều. Nhà rộng này, ông mặt trời này, suốt

ngày cứ rừng rực trên đầu mọi người, sao “Ta - bo” lại sợ thiếu?

- Không phải sợ thiếu. Nhưng khi trẻ con bị còi xương, ốm đau thì

lười đi lại, cứ nằm trong nhà tối tăm thôi. Chủ tịch Pôộng phải nói cho mọi
người hiểu điều hay, cho trẻ con chạy nhiều ra ngoài sân, lúc ông mặt trời
vừa mọc, mới khoẻ lên được. Thôi chúng mình về nhà được rồi.

Hạnh hốt hoảng từ chỗ bụi cây phía đầu suối chạy lại:
- Anh Thành, con Vện Ốc vẫn chưa thấy về!
- Nó chạy đi đâu?
- Nó săn được con rùa, rồi lại đi sục tìm nữa. Em gọi mãi mà không

thấy.

Chủ tịch Pôộng cười:
- Con chó đó khôn như đẻ ở trên rừng đó. Không sợ lạc đâu, Hạnh

à!

- Nhưng nó đi đâu hả anh Pôộng? Nó chẳng biết đường. . .
Nhìn nét mặt lo âu của Hạnh, anh Pôộng đặt rọ rùa xuống đất, chạy

lên phía đầu suối, trèo lên một mỏm đá. Chủ tịch Pôộng khum khum lòng
bàn tay, nhìn chăm chú vào phía xa. Con Vện Ốc vẫn biệt tăm. Chủ tịch
Pôộng hú một tiếng dài, tiếng hú vọng vào vách đá, chuyển thành những
tiếng hú khác nối đuôi nhau mãi mới tắt về phía rừng xa. Anh Thành cũng
lo lắng:

- Ta chờ Vện Ốc một lát.
Anh Pôộng nhảy khỏi mỏm đá, đi vào trong rừng sâu. Bóng anh thấp

thoáng sau những lùm lá xanh đậm, rồi mất dần. Hạnh dựa vào gốc cây
giâu gia rừng, lòng nóng như lửa. Con Vện Ốc có khi nào bỏ đi xa vậy đâu?
Nó đi theo Hạnh từ Hà Nội lên đây, biết bao đoạn đường. Vừa lúc nãy thôi,
nó còn nghịch ngợm, còn chạy nhảy tung tăng đến thế. Vện Ốc ơi, mày ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.