DƯỚI VÒM KÝ ỨC - Trang 19

Nhân viên phục vụ vừa đổ đĩa thức ăn vào quầy thức ăn thừa và quay

mặt ra, vừa hay bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Kiến Hạ.

"Kiến Hạ..."

Là Vương Nam Dục.

Người bạn quen thuộc mặc bộ quần áo đồng phục quen thuộc, nhưng

sao lại lạ lẫm đến vậy.

Trần Kiến Hạ và Vương Nam Dục gần như chưa từng nói chuyện với

nhau câu nào, cậu bạn này ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên. Những tiếng ồn
ào và cười đùa đa phần đều xuất phát từ mấy bàn cuối, có lúc cô cảm giác
sau lưng mình là những người rơm bên bờ biển, mỗi ngày đều nghe thấy
tiếng cười như sóng biển ào vào bờ, nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở nơi gần
đó, rồi dần dần mất hút.

Trong lòng Kiến Hạ, mấy bàn cuối cũng là nơi tập trung của những học

sinh thành tích kém, thậm chí là có học sinh hư. Có những lúc cô buộc phải
đi xuống cuối lớp vứt rác, những lúc ấy, cô luôn nhận được những ánh mắt
chẳng mấy thiện cảm.

Nhưng những ánh mắt đó không bao giờ bao gồm Vương Nam Dục.

Cậu ta cũng được coi là học sinh hư một nửa, ấy vậy mà Kiến Hạ luôn có
trực giác cậu ta rất hòa đồng với cả mình - chỉ vì một chuyện nhỏ, chỉ duy
nhất một chuyện, một chuyện rất rất nhỏ.

Một buổi sáng mùa thu hồi học cấp hai, Kiến Hạ cầm vỏ chuối đứng ở

chỗ cách thùng rác không xa, lúng túng trước khoảng giữa bị cách bởi một
đám con trai đang nô đùa, như không quan tâm đến sự tồn tại của mọi
người. Đúng lúc đó, Vương Nam Dục để ý đến cô, đi đến, giơ tay ra, cười
thân thiện và nói, đưa cho tớ, tớ vứt hộ cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.