ĐƯỜNG BÁC HỒ ĐI CỨU NƯỚC - Trang 35

- Chắc họ không đến làm nữa đâu. Chị cho cháu Giơ-nơ-vie-
e-vơ ở nhà giúp việc hộ tôi.

Thế là tôi phải xin phép nghỉ học nhiều tháng để giúp việc
thư ký cho cậu tôi. Một buổi sáng, cả nhà chưa dậy, có
tiếng chuông reo ngoài cửa. Tôi chạy ra mở cửa. Tôi thấy
hiện ra trên ngưỡng cửa một người châu Á, đúng hơn: một
người dân Đông Dương, gầy gò, đáng mến. Người đó chào
tôi và nói:

- Tôi có một “bản trần tình” cần đưa cho đại sứ Căm-bông.

Tôi liền mời anh ta vào nhà và vào bàn giấy của đại sứ
Căm-bông. Đây là một bản giấy rất đẹp, trang trí theo kiểu
Am-pia, mà gia đình chúng tôi hiện còn giữ nguyên như hồi
năm 1919. Tôi hỏi khách:

- Xin lỗi, ông cho tôi hỏi: ông là ai?

- Thưa cô, tôi là Nguyễn Ái Quốc. Tôi là thợ ảnh. Tôi muốn
được gặp đại sứ Căm-bông.

Anh thanh niên Nguyễn Ái Quốc, liền cởi một cuộn giấy
buộc dây đỏ và giở ra nói:

- Tôi đến đây vì tôi muốn đưa cho ngài đại sứ một “bản trần
tình” của toàn thể nhân dân Đông Dương.

Tôi đọc trong tập giấy thấy có một bức thư đề gửi đại sứ
Căm-bông: “Thưa đại sứ Căm-bông, đại diện toàn quyền
của nước Pháp tại hội nghị Véc-xây. Tôi là người đại diện
cho nhân dân Đông Dương. Chúng tôi là một dân tộc đang
tiến hóa. Chúng tôi đã được hiểu biết về nền văn minh của
nước Ngài…” Kèm theo là một bản yêu sách quan trọng nhờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.