ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 107

Scarlatti và đôi khi của Mozart. Cô thích chơi đàn Harpsichord hơn dương
cầm, nhưng khi Conway dạo dương cầm thì cô lắng nghe vẻ rất nghiêm túc
và hầu như cô đánh giá một cách tôn kính. Thực không thể biết được trong
đầu óc cô có những ý nghĩ gì cũng như thực khó mà đoán được ngay cả cô
bao nhiêu tuổi. Có lúc anh nghĩ cô phải trên ba mươi hoặc dưới mười ba
tuổi. Vậy mà, thực kỳ lạ, cả hai điều không chắc đúng ấy lại không thể nào
gạt đi bảo là hoàn toàn không thể đúng được.

Mallinson, đôi khi đến nghe nhạc vì chẳng còn biết làm gì hơn, cũng

thấy cô bé là một vấn đề rất khó hiểu. Đã nhiều lần anh nói với Conway:
"Tôi thực không thể hiểu nổi sao cô ta lại ở đây. Công việc tu hành thì hợp
với những người nhiều tuổi như tu sĩ Tưởng, mà một cô gái như cô ta thì bị
hấp dẫn bởi cái gì trong cuộc sống tu hành này? Tôi nghĩ không hiểu cô ta
đến đây đã được bao lâu rồi?"

"Tôi cũng băn khoăn không hiểu nổi, nhưng đây là một trong số những

sự việc mà người ta chắc sẽ không cho chúng ta biết."

"Anh có cho rằng cô ta thích ở đây không?"

"Tôi phải nói là cô ta xem ra không có gì là không thích cuộc sống ở

đây."

"Về vấn đề ấy, cô ta không tỏ ra có ý kiến gì. Cô ta như một con búp bê

bằng ngà hơn là một con người."

"Nhưng dù sao cũng là giống một cái gì hấp dẫn đáng yêu."

"Cứ nhìn vẻ bề ngoài."

Conway mỉm cười: "Và cái vẻ bề ngoài ấy có nhiều đây, chú Mallinson

ạ, khi chú nghĩ đến nó. Dù sao thì cô búp bê bằng ngà ấy cũng rất lịch sự, ăn
mặc thể hiện rất có khiếu thẩm mỹ, vẻ ngoài trông xinh đẹp, đánh đàn
Harpsichord giỏi và không đi lại trong phòng như thể cô đang chơi hockey.
Theo trí nhớ của tôi thì vùng Tây Âu có rất nhiều phụ nữ thiếu đức hạnh ấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.