ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 110

làm ngạc nhiên khi thấy sự áp dụng một chút phép lịch sự ở khắp nơi đã giải
quyết được những vấn đề ấy một cách dễ dàng."

Hẳn là trong những chuyến xuống thăm thung lũng Conway càng thấy

thích thú cái tinh thần thiện ý và vui lòng vì anh biết rằng, trong tất cả các
nghệ thuật chỉ có nghệ thuật cai trị là kém được hoàn thiện nhất. Tuy vậy,
khi anh ngỏ lời khen ngợi thì tu sĩ Tưởng đáp lại: "Nhưng ông thấy đây,
chúng tôi tin rằng để cai trị một cách hoàn hảo, cần phải tránh đừng cai trị
quá mức."

"Nhưng các ông không có một bộ máy dân chủ nào như việc bầu cử ...

?"

"Ồ, không. Dân chúng ở đây sẽ rất khó chịu khi phải tuyên bố rằng

chính sách này hoàn toàn đúng và chính sách kia hoàn toàn sai."

Conway mỉm cười. Anh thấy thái độ ấy dễ thương một cách kỳ lạ.

Trong lúc đó, cô Brinklow có cái thỏa mãn riêng của mình là việc học

tiếng Tây Tạng và cũng trong lúc ấy, Mallinson lại cứ tỏ ra phiền muộn, càu
nhàu, còn Barnard kiên trì giữ thái độ thản nhiên dường như cũng không
kém phần đáng lưu ý, không kể nó là sự thực hay chi là giả vờ.

"Xin nói thật với anh," Mallinson nói, "Thằng cha này khoái chí chi vì

hắn đã làm được tôi khó chịu. Tôi hiểu được việc hắn cố tỏ ra bình tĩnh,
nhưng việc hắn liên tiếp pha trò đã bắt đầu làm tôi bực mình. Nêu ta không
cảnh giác, hắn sẽ trở thành linh hồn của bọn ta đây."

Conway cũng đã hai ba lần ngạc nhiên khi thấy anh chàng người Mỹ đã

yên tâm một cách dễ dàng. Anh đáp lời Mallinson: "Anh ta vui vẻ chấp nhận
tình thế này chẳng là điều may mắn cho chúng ta đây ư?"

"Riêng cá nhân tôi, tôi thấy thái độ ấy đặc biệt lạ. Anh Conway, anh có

biết gì về hắn ta không? Tôi muốn nói là anh có biết hắn là ai không và
nhiều điều khác nữa..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.