ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 116

thấy bực mình. Tuy nhiên, tôi cũng đã được nghỉ ngơi khá lâu ở Baskul - tôi
đã nghĩ tôi được an toàn ở ngay giữa cuộc cách mạng."

"Đúng là ông đã được như vậy," Conway hơi mỉm cười nói, "Trừ với

những viên đạn."

"Phải, và đây là cái đã khiến tôi phải phiền muộn vào lúc cuối cùng.

Tôi có thể nói với ông rằng tôi đã phải lựa chọn rất gay: Hoặc ở lại Baskul
chịu ăn đạn hoặc chấp nhận một chuyến du lịch bằng máy bay của Chính
phủ các ông để tìm thấy còng đeo tay ở đầu kia đường bay. Cả hai, tôi thực
sự đều không muốn."

"Tôi nhớ, ông đã không thích."

Barnard lại cười: "Ồ, sự thể là như vậy đây, và hẳn ông có thể tự hình

dung thấy sự thay đổi kế hoạch khiến tôi bị đưa đến đây đã không khiến tôi
buồn phiền nhiều lắm. Đấy là một điều huyền bí hạng nhất. Song, riêng tôi
mà nói thì không có nơi nào tốt hơn. Tính tôi vốn không có làu nhàu khi
trong lòng thấy thỏa mãn."

Nụ cười trên môi Conway trở nên thực sự thân mật. "Đây là thái độ hết

sức khôn ngoan, đúng đắn, tuy tôi nghĩ ông có phần làm quá đi. Tất cả
chúng tôi đang bắt đầu lấy làm lạ không hiểu sao ông lại có thể kiềm chế
mình để tỏ ra vui vẻ như vậy."

"Ồ, tôi vui vẻ thực sự mà. Nơi đây không phải là một nơi tồi, khi anh

đã quen với nó. Thoạt đầu, không khí có phần gay gắt một chút, song anh đã
có đầy đủ các thứ. Và thay đổi như vậy là hay và yên tĩnh. Mùa thu nào tôi
cũng đi Palm Beach để nghỉ và chữa bệnh, nhưng ở đấy, vẫn không có được
sự thay đổi và yên tĩnh - anh vẫn bị quấy rầy như thường. Còn ở đây, tôi cho
rằng tôi đã có được cái mà bác sĩ kê đơn cho tôi, và như vậy đối với tôi thật
là tuyệt. Tôi ăn uống theo một chế độ khác, tôi không có băng video

23

[1]

để

xem, và lão chủ hiệu cầm đồ không thể quay điện thoại gọi tôi được."

"Tôi dám nói họ mong muốn có thể gọi được đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.