ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 120

Nhưng ở đây, tại Shangri-La, tất cả đều nằm trong sự yên lắng sâu xa.

Trên bầu trời không trăng, sao sáng dày đặc, một ánh xán lạn xanh nhạt phủ
trên đỉnh ngọn Karakal. Khi ấy, Conway thấy nếu do một sự thay đổi kế
hoạch nào đó, đám phu khuân vác từ vùng bên ngoài đến đây ngay lập tức,
thì có lẽ anh không thấy quá vui mừng vì đã không phải chờ đợi một thời
gian. Và cả Barnard cũng vậy, anh nghĩ đến đây lòng mỉm cười. Thực buồn
cười; và rồi thốt nhiên, anh biết anh vẫn còn mến Barnard, nếu không anh đã
không thấy buồn cười. Không hiểu sao làm mất một trăm triệu đô la lại quá
lớn để bỏ tù một người, còn nếu anh ta chỉ ăn trộm một cái đồng hồ đeo tay
thôi có lẽ dễ bị bỏ tù hơn. Và suy cho cùng, làm sao người ta lại có thể mất
một trăm triệu đô la. Có lẽ chỉ với ý nghĩa như một vị bộ trưởng tuyên bố
hão huyền là ông ta đã được người ta "tặng cho cả nước Ấn Độ".

Và rồi anh lại nghĩ đến cái ngày anh sẽ rời Shangri-La với đoàn phu

khuân vác trở về. Anh hình dung cuộc hành trình dài dặc, đầy khó khăn và
cuối cùng lúc đến trước cửa nhà một chủ đồn điền nào đó ở Sikkim hoặc
Baltistan - cái giờ phút đáng lẽ anh phải cảm thấy vui vẻ biết mấy, thì cũng
có thể nó sẽ đượm một chút thất vọng. Rồi những cái bắt tay, những lời giới
thiệu đầu tiên, những cốc nước giải khát hoặc cốc rượu đầu tiên ngoài hiên
câu lạc bộ với những gương mặt nâu bóng vì cháy nắng nhìn anh chằm
chằm, vẻ không tin hầu như không che đậy. Tại Delhi, hẳn là có những cuộc

tiếp kiến với ngài Phó vương và C.I.C

24

[1]

, những cái cúi đầu chào của

những người phục vụ đầu quấn khăn; những báo cáo liên miên phải chuẩn bị

và gửi đi. Có lẽ, thậm chí, lúc trở về Anh và Lầu Trắng Whitehall

25

[2]

, là

những ván cờ trên boong tàu P.&.O; cái bàn tay mềm nhũn của một vị thứ
trưởng; những cuộc phỏng vấn của báo chí; những giọng nói gay gắt, chế
giễu, khao khát tình dục của phụ nữ. "Này ông Conway, có đúng thật là khi
ông ở Tây Tạng...?" Chắc chắn có một điều này;" Có thể vì kể câu chuyện
của mình mà anh sẽ được mời ăn ít nhất là suốt một mùa. Nhưng liệu anh có
thích thú chuyện đó không? Anh nhớ lại một câu Gordon đã viết trong mấy

ngày cuối cùng ở Khartoum

26

[3]

"Tôi muốn thà sống như một tu sĩ với thánh

Mahdi hơn là đêm đêm đi ăn tiệc ở London." Mối ác cảm, sự không thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.