ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 152

"Tôi cũng quên khuấy đi."

Mallinson trố mắt nhìn anh, vẻ không tin." Anh Conway, thực tôi

không thể hiểu anh. Trong công việc ở Baskul, anh cực kỳ tháo vát, còn bấy
giờ ở đây, tôi khó có thể tin anh vẫn là con người ấy. Anh dường như đã tan
ra từng mảnh rồi!"

"Tôi thực lấy làm buồn."

"Vấn đề không phải là buồn, anh phải quẫy lên mà nhìn, như thể anh

quan tâm đến những gì đang xảy ra chứ."

"Chú hiểu lầm anh. Anh muốn nói anh lấy làm buồn vì đã làm chú thất

vọng."

Giọng Conway cộc lốc, chủ tâm để giấu kín tình cảm của mình, tình

cảm lúc này pha trộn quá, khiến người khác khó có thể đoán được. Bản thân
anh cũng hơi ngạc nhiên khi thấy mình nói lảng một cách dễ dàng như vậy;
rõ ràng là anh đã nghe theo, lời vị Lama tu viện trưởng dặn dò giữ kín. Anh
bối rối khi thấy mình chấp nhận cái thế đứng này một cách tự nhiên, cái thế
đứng mà những người cùng đi với anh chắc chắn, và có phần nào đúng, sẽ
coi anh là kẻ phản bội như Mallinson đã nói, đó không phải là điều mong
chờ ở một con người anh hùng. Conway thốt nhiên cảm thấy nửa trìu mến
nửa thương hại anh thanh niên; nhưng rồi anh cứng rắn lại với ý nghĩ là
những ai tôn thờ anh hùng phải được chuẩn bị để gặp cảnh vỡ mộng. Ở
Baskul, Mallinson là một chú bé thán phục sát đất anh thủ quân xinh trai, thế
mà giờ đây anh thủ quân đang chao đảo, nếu không phải là đã ngã nhào từ
trên tượng đài xuống. Bao giờ cũng vẫn có chút ít cảm động khi nhìn một lý
tưởng tan vỡ, dù cho lý tưởng ấy có giả dối đến đâu; và sự thán phục của
Mallinson có thể ít ra cũng xoa dịu được phần nào sự căng thẳng tinh thần
khi anh phải giả vờ sống không đúng con người thực của mình. Song, dù sao
thì cũng không thể giả vờ được. Không khí ở Shangri-La đây - có thể do nó
ở độ cao nên không cho phép người ta cố gắng giả vờ trong cảm xúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.