ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 16

đầy xúc động vừa mới đưa đến bệnh viện bà mấy tuần gần đây, bệnh nhân
mà người ta nghĩ hẳn là một người châu Âu, tuy anh ta chẳng nói được điều
gì về bản thân mà cũng không đem theo một giấy tờ gì hết. Quần áo anh ta
mặc là quần áo của người thổ dân, vào loại nghèo khổ nhất; lúc các bà xơ
nhận anh vào viện thì anh yếu lắm. Anh ta nói tiếng Trung Quốc rất thạo,
nói tiếng Pháp cũng giỏi và bà bạn đồng hành với tôi còn đoán chắc là trước
khi chưa được biết các bà xơ là người nước nào, anh ta đã nói với họ bằng
tiếng Anh, giọng nói rất thanh nhã. Tôi nói tôi không thể tưởng tượng được
trên đời lại có một hiện tượng lạ như vậy và nhẹ nhàng giễu bà là đã phân
biệt được giọng nói thanh nhã của một thứ ngôn ngữ mà bà không hề biết.
Rồi chúng tôi nói đùa về nhiều vấn đề linh tinh khác. Cuối cùng, bà mời tôi
nếu có dịp tới Trùng Khánh, xin đến thăm hội truyền giáo của bà. Điều này,
tất nhiên lúc đó, xem ra khó thực hiện, như bảo tôi leo núi Everest, vậy nên
khi xe lửa tới Trùng Khánh, tôi bắt tay bà, lòng thực sự luyến tiếc cuộc gặp
gỡ may mắn giữa tôi và bà đã kết thúc. Tuy vậy, chỉ sau đây mấy tiếng đồng
hồ tôi trở lại Trùng Khánh. Chả là xe lửa đi khỏi đây được một vài dặm thì
hỏng máy và thực rất khó khăn người ta mới đẩy được xe chúng tôi quay trở
về nhà ga. Đến đây, chúng tôi được biết là mười hai tiếng đồng hồ nữa mới
có thể có đầu máy thay thế. Điều này vẫn thường xảy ra với đường sắt của
Trung Quốc. Vậy là tôi còn phải ở lại Trùng Khánh một nửa ngày nữa - điều
ấy khiến tôi nhớ đến lời mời của bà xơ và tôi đã đến thăm hội truyền giáo
của bà."

Đến đây, tôi được tiếp đón thân mật và tất nhiên chủ nhà cũng có phần

ngạc nhiên. Tôi cho rằng, điều khó hiểu nhất đối với một người không phải
là giáo dân là làm sao mà một giáo dân Thiên Chúa giáo lại có thể phối hợp
được một cách dễ dàng cái cứng nhắc của chính quyền với cái rộng lượng
hào phóng của dân sự. Cái đó có quá phức tạp không? Nhưng không sao, dù
sao thì những người Hội truyền giáo ở đây đã tiếp đón tôi rất vui vẻ. Đến
đây chưa được một tiếng đồng hồ, tôi đã có bữa ăn sửa soạn chu đáo, một
bác sĩ trẻ người Trung Quốc ngồi tiếp tôi và nói chuyện với tôi nửa bằng
tiếng Pháp, nửa tiếng Anh, rất vui. Sau bữa ăn, anh bác sĩ và bà xơ Nhất dẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.