ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 186

và anh cũng không biết rõ tìm tu sĩ Tưởng hoặc một ai khác ở đâu. Anh
đứng phân vân trên thềm hành lang tối om; qua khung cửa sổ, anh nhìn thấy
bầu trời trong sánh, tuy mấy dãy núi vẫn còn sáng rực trong tia chớp, chẳng
khác nào một tấm bích họa tráng bạc. Rồi, giữa giấc mơ yên lặng bao quanh,
anh cảm thấy mình là chủ của Shangri-La. Tất cả mọi vật xung quanh anh
mà anh hằng yêu mến đều là của anh, chúng ở sâu trong tâm hồn nơi anh
càng ngày càng sống xa lánh những buồn phiền thế tục. Đôi mắt anh vơ vẩn
nhìn vào chỗ bóng tối và thấy lấm tấm vàng lấp lánh trên những bức tranh
sơn mài mầu sắc phong phú đang lượn sóng, và mùi thơm hoa huệ, chỉ
thoang thoảng và tắt ngay khi sát gần cảm giác, mùi thơm đã quyến rũ anh
từ phòng này qua phòng khác. Cuối cùng, anh đã ra đến sân và bờ ao; mặt
trăng tròn trôi phía sau ngọn Karakal. Lúc ấy hai giờ kém hai mươi.

Mãi sau, anh mới nhận ra Mallinson đang ở bên cạnh anh, anh ta nắm

cánh tay anh dẫn anh đi rất vội vã. Anh chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra,
nhưng anh có thể nghe rõ anh chàng Mallinson nói luôn mồm, vẻ phân
khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.