ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 196

"Vâng, nếu anh muốn biết rõ."

Conway đứng dậy, chìa tay ra: "Thôi chào Mallinson, tạm biệt."

"Xin hỏi anh lần cuối, anh không đi à?"

"Tôi không thể đi được."

"Vậy, xin chào anh."

Hai người bắt tay nhau, Mallinson ra đi.

Conway ngồi một mình dưới ánh sáng chiếc đèn lồng. Anh thấy như

một câu đã khắc sâu trong trí nhớ, dường như mọi vật đáng yêu nhất cũng
chỉ thoáng qua như những áng mấy bay, và sẽ bị tiêu hủy hết, rằng hai thế
giới cuối cùng cũng không hòa hợp làm một được, và một trong hai thế giới
luôn bị treo trên một sợi chỉ. Suy nghĩ một lúc, anh nhìn đồng hồ, lúc ấy ba
giờ kém mười.

Anh vẫn còn đang ngồi bên cạnh bàn, hút điếu thuốc cuối cùng thì

Mallinson quay lại. Anh thanh niên bước vào, vẻ choáng váng, nhìn thấy
Conway anh dừng lại đứng trong bóng tối như để trấn tĩnh lại. Anh đứng
lặng im, Conway đợi một lúc không thấy gì liền bắt đầu hỏi: "Này, có
chuyện gì vậy? Tại sao chú quay lại?"

Giọng nói rất tự nhiên khiến Mallinson bước tới, anh cởi chiếc áo da

cừu nặng trĩu ra rồi ngồi xuống. Mặt anh tái mét, toàn thân run rẩy. "Tôi sợ
quá!" Anh kêu lên, nửa thổn thức. "Cái chỗ mà chúng ta đều phải buộc
thừng quanh người ấy mà, anh còn nhớ chứ? Tôi đã đi đến tận đây... Tôi
đành chịu. Tôi vốn không quen leo núi cao, dưới ánh trăng nom sợ quá. Ngớ
ngẩn, phải không anh?" Anh hoàn toàn kiệt sức và cứ rít lên cho đến lúc
Conway phải an ủi anh. Rồi Mallinson nói thêm: "Những người ở đây họ
không cần lo lắng gì hết - sẽ không có ai đe dọa được họ bằng đường bộ.
Nhưng, lạy Chúa, tôi sẵn sàng trả giá đắt để dội xuống đây một trận bom!"

"Mallinson, sao chú lại thích làm việc ấy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.