ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 200

Conway mỉm cười. "Mallinson, chú có một sở trường tài tình là rất hay

hiểu lầm tôi. Hồi ở Baskul chú nghĩ tôi là một trang anh hùng - giờ đây chú
cho tôi là một thằng hèn nhát. Thực tế tôi chẳng anh hùng mà cũng chẳng
hèn nhát - tuy, tất nhiên cái đó không đáng kể. Khi trở về Ấn Độ, nếu chú
thích thú chú có thể cứ nói với mọi người rằng tôi đã quyết định ở lại một tu
viện ở Tây Tạng vì tôi sợ sẽ có cuộc chiến tranh khác sắp nổ ra. Đây không
hề là lý do thực sự của tôi, nhưng tôi tin chắc mọi người sẽ tin bởi họ vốn đã
cho tôi là một thằng mất trí."

Mallinson đáp lại có vẻ buồn: "Anh biết đây, nói như vậy thực là ngớ

ngẩn. Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ có một lời nói xấu anh. Anh
có thể tin ở điều đó. Tôi không hiểu anh, cái đó tôi xin thừa nhận - nhưng,
nhưng tôi rất muốn hiểu anh. Ôi, tôi rất muốn hiểu anh. Anh Conway, tôi có
thể giúp anh được không? Có điều gì tôi có thể nói hoặc việc gì tôi có thể
làm?"

Một lát lặng im dài sau đó; cuối cùng, Conway thốt lên: "Có một câu

tôi muốn hỏi chú, nếu chú thứ lỗi cho tôi đã xen vào đời tư của chú."

"Việc gì vậy?"

"Chú có yêu Lo-Tsen không?"

Gương mặt chàng thanh niên đang tái xanh chuyển ngay sang đỏ hồng.

"Tôi dám nói là tôi có yêu. Tôi biết anh sẽ bảo đây là phi lý và không thể
nghĩ tới và cũng có thể đúng là như vậy, nhưng tôi không thể cản được tình
cảm của mình."

"Tôi không hề coi đây là phi lý chút nào."

Cuộc tranh luận dường như đã đi vào bên đậu sau nhiều phen sóng gió,

và Conway nói thêm: "Tôi cũng không thể cản được tình cảm của tôi. Chú
và cả cô gái ấy là hai người tôi quan tâm nhất trên đời này... mặc dầu chú có
thể nghĩ tôi là người kỳ cục."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.