ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 209

nghiệm được. Người ta kể có một anh chàng trông xấu xí bị nhốt trong một
phòng kín suốt một trăm năm, lúc mở cửa phòng ra, con người này vẫn y
như trước, nhưng tất nhiên, anh không thể đòi y đưa ra giấy khai sinh." Tôi
hỏi anh ta, liệu anh có nghĩ họ có pháp thuật gì, hoặc phương thuốc gì để
kéo dài tuổi thọ hoặc để giữ con người trẻ lâu không, anh nói họ cho rằng họ
có rất nhiều phương thuốc và pháp thuật kỳ cục về điều đó, nhưng anh ấy
nghĩ, nếu nhìn tận mắt thì nó chằng khác gì cái trò ảo thuật cái thừng của
người Ấn Độ - bao giờ cũng là cái mà người khác đã trông thấy. Tuy nhiên,
anh ấy nói các Lama ở đây hình như có năng lực kỳ lạ về kiềm chế cơ thể.
"Tôi đã nhìn họ," anh nói. "Ngồi ở bên mép một cái hồ nước đóng băng. Họ
trần như nhộng, ngồi trong thời tiết giá lạnh dưới 0°c và gió gào thét, trong
lúc những gia nhân đầy tớ đập vỡ băng và quấn quanh người họ những chiếc
khăn đã được nhúng xuống nước. Họ làm như vậy đến hơn mười lần và các
Lama đã dùng cơ thể mình để hong khô cho những chiếc khăn. Người ta cho
rằng các Lama đã vận khí để giữ cho người được ấm nóng, tuy đây chỉ là
một lối giải thích không có gì là đúng cho lắm."

Rutherford uống thêm rồi nói tiếp: "Nhưng tất nhiên, như anh bạn

người Mỹ của tôi đã thừa nhận, tất cả những cái này chả có liên quan gì mấy
đến phép trường sinh bất tử. Nó chỉ chứng tỏ các Lama vẫn có những tục lệ
tự hành xác rất khó chịu... Đấy, sự thể với chúng tôi là vậy và chắc anh cũng
sẽ đồng ý với tôi rằng mọi thứ có chỉ là chuyện cung trăng mà thôi."

Tôi nói, như vậy thực khó kết luận, và tôi lại hỏi thế người Mỹ kia có

nghe nói gì về những cái tên "Karakal" và "Shangri-La" không?.

Hoàn toàn không. Tôi đã hỏi anh ta về những cái đó, anh ta nói: "Thú

thực, tôi không sành về các tu viện - quả vậy, có một lần tôi đã nói với một
người tôi gặp ở Tây Tạng rằng, nếu tôi có lạc đường một chút là để tránh
không gặp những tu viện ấy chứ không phải để đến thăm họ". Câu nói ngẫu
nhiên đó đã khiến tôi nảy ra một ý nghĩ tò mò. Tôi hỏi anh ta đã gặp người ở
Tây Tạng hồi nào. Anh ta đáp: "Ồ, đã lâu lắm rồi, từ trước Đại Chiến vào
năm 1911 thì phải". Tôi lại hỏi thêm anh ta một cách chi tiết hơn, và anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.