ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 36

"Mallinson thân yêu của tôi ơi, tại sao lúc nào chú cũng nghĩ rằng tôi

có thể làm được những phép lạ ấy?"

"Ồ, dù sao thì việc này cũng khiến tôi bực mình vô cùng. Liệu chúng ta

có hạ thủ được hắn không?"

"Thế chú bày cho tôi nên làm cách gì bây giờ?"

Mỗi lúc Mallinson lại bị kích động hơn. "Này nhé, hắn đang ngồi kia

phải không? Cách chúng ta chỉ hơn một mét, mà chúng ta lại có ba người
chọi một! Chẳng lẽ cứ chịu giương mắt nhìn thằng điên ấy ư? ít nhất thì
cũng bắt được nó khai ra cái trò này là trò gì?"

"Được, hãy thử xem." Conway nói rồi bước mấy bước lại gần tấm chắn

giữa buồng khách và buồng lái, buồng lái ở phía trước cao hơn một chút.
Tấm kính chắn khoảng sáu inch, vuông và có rãnh để gạt mở, qua đó người
lái khi quay đầu và hơi cúi xuống một chút có thể nói chuyện được với hành
khách ở buồng dưới. Conway lấy khớp đốt ngón tay gõ vào tấm chắn. Câu
trả lời thực nực cười như anh đã nghĩ trước. Tầm kính được gạt sang một
bên và một họng súng nhô ra. Không một lời nói, có vậy thôi. Conway lui
lại không bàn cãi gì hết và tấm kính lại được gạt trở lại.

Mallinson đứng nhìn chỉ phần nào dịu đi. Anh nói: "Tôi cho là nó

không dám bắn đâu. Đây có thể chỉ là một mánh khóe lừa bịp."

"Đúng vậy", Conway nói nhưng mình muốn để chú thử xem cho chắc

chắn.

"Ồ, tôi nghĩ chúng ta dù sao cũng phải bằng cách nào đó chiến đấu chứ

không chịu bó tay ngoan ngoãn như thế này."

Conway thông cảm với anh. Anh biết rõ cái quy ước nọ cùng tất cả

những liên quan của nó với anh lính áo đỏ và những cuốn sách lịch sử nhà
trường, là người Anh không sợ gì hết, không bao giờ đầu hàng và không bao
giờ chịu bị đánh bại. Anh nói: "Xông vào đánh nhau mà không có một chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.