ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 39

con sông đóng băng trông như đang bập bềnh nổi trên lớp lớp mây mông
mênh. Những lớp mây phủ kín toàn bộ vòng cung của đường tròn hòa lẫn
vào nhau về phía Tấy nơi đường chân ười là những màu sắc lòe loẹt, chói
lọi, chẳng khác gì một tấm phông phong cách ấn tượng, tác phẩm của một
thiên tài nửa điên dại. Và trong lúc đó, trên tầng cao kỳ lạ, tiếng động cơ kêu
vo vo, chiếc máy bay bay trên một vực thẳm, trước mặt là một bức tường
trắng toát, tưởng như một mảng của chính bầu trời cho đến lúc ánh nắng rọi
tới. Và khi ấy, giống như hàng chục khu nghỉ Jungfraus

4

[1]

chồng chất lên

nhau nhìn từ Mürren

5

[2]

, bức tường bốc cháy thành một vùng sáng chói hừng

vĩ lóa mắt.

Conway không phải là con người dễ bị gấy ấn tượng và như một thông

lệ, anh không quan tâm đến những "cảnh", đặc biệt những cảnh nổi tiếng
hơn mà nhiều thành phố quan tâm đã tạo ra địa điểm công viên. Đã có một
lần anh được người ta đưa lên ngọn đồi Con Hổ, gần Darjeeling

6

[3]

, để ngắm

cảnh mặt trời mọc trên ngọn Everest

7

[4]

và anh đã thất vọng với ngọn núi cao

nhất thế giới. Nhưng cái cảnh tượng dễ sợ ở bên kia tấm kính cửa sổ lúc này
lại ở cỡ khác; nó không có vẻ được bày đặt ra để chiêm ngưỡng. Những
vách băng quyết liệt nọ có một cái gì thô và ghê tởm, và khi tiến lại gần
chúng là cả một sự liều lĩnh siêu phàm. Anh ngẫm nghĩ, mường tượng lại
những tấm bản đồ, tính khoảng cách, ước lượng thời gian và tốc độ. Rồi anh
thấy Mallinson cũng thức giấc. Anh chạm vào tay chàng thanh niên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.