ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 83

như vậy sẽ chẳng có ích gì. Tôi e rằng chúng tôi không kiếm đâu được
người sẵn sàng đi xa nhà quá lâu như vậy để đưa đường hầu các ông."

"Trời ơi, thưa ông, ông không cho rằng chúng tôi sẽ coi đây là một câu

trả lời, phải không ông?"

"Tôi thành thật lấy làm tiếc, nhưng tôi không thể có ý kiến khác được."

"Hình như ông che đậy đi tất cả từ tối hôm qua," Barnard nói. "Vậy lúc

ấy ông không biết chắc lắm phải không?"

"Tôi không muốn khiến các ông thất vọng vào lúc các ông quá mệt mỏi

sau một chuyến đi như vậy. Giờ đây, sau một đêm sức khỏe hồi phục, tôi hy
vọng các ông sẽ nhìn nhận vấn đề tỉnh táo hơn."

"Xem kìa," Conway vội vã ngắt lời nói "Cái cách nói mơ hồ và lảng

tránh ấy không thích hợp đâu. Ông cũng biết là chúng tôi không thể ở lại đây
vĩnh viễn. Và rõ ràng là tự bản thân chúng tôi không làm cách nào để trở về
được. Vậy, ý ông định thế nào?"

Tu sĩ Tưởng mỉm cười rõ ràng, vẻ hớn hở chi tỏ rõ đối với Conway mà

thôi. "Thưa ông, tôi rất vui lòng được nói thẳng ra ý nghĩ của mình. Với thái
độ của bạn ông thì không có câu trả lời, còn với yêu cầu của một người lịch
thiệp thì thế tất là có câu đáp lại. Ông có thể còn nhớ, tôi tin vậy, đúng như
hôm qua bạn ông đã có nhận xét rằng, chúng tôi thỉnh thoảng phải có những
sự liên lạc với xã hội bên ngoài. Điều đó rất đúng. Thỉnh thoảng chúng tôi
có đặt mua một số dụng cụ của một kho hàng ở xa và chúng tôi vẫn quen
nhận được hàng đúng kỳ hạn, còn nhận bằng cách nào và qua những thủ tục
gì thì thiết nghĩ các ông cũng chẳng cần bận tâm. Điều quan trọng là hàng
đặt như vậy, phải được giao đến nhanh chóng và những người giao hàng sau
đó sẽ trở về, tôi thấy dường như các ông có thể điều đình với họ. Quả thực
tôi không thể nghĩ được một kế hoạch tốt hơn và tôi mong rằng khi họ tới..."

"Bao giờ thì họ tới?" Mallinson hùng hổ cắt ngang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.