ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 86

CHƯƠNG NĂM

Sáng hôm đó, họ bàn cãi tiếp vấn đề. Với bốn người, đây chắc chắn là

một cú sốc; đáng lẽ bình thường ra thì lúc này họ phải đang thảnh thơi sống
và vui chơi tại các câu lạc bộ và các nhà truyền giáo ở Peshawar, vậy mà giờ
đây họ lại phải đương đầu với viễn cảnh ở lại tu viện Tây Tạng này hai
tháng. Nhưng sự đời là thế, sau cú sốc đầu tiên khi tới đây, họ bớt phẫn nộ
và bớt ngạc nhiên; ngay Mallinson, sau lần đầu tiên nổ tung nóng nảy, anh
dịu đi chỉ còn nửa ngơ ngác về định mệnh. Anh nói: "Anh Conway, tôi
không còn bàn cãi về vấn đề này nữa", vừa nói anh vừa hút bập bập điếu
thuốc lá, vẻ bực dọc nóng nảy. "Anh hẳn biết lòng dạ tôi ra sao. Từ trước, tôi
đã nói việc này có một cái gì kỳ lạ. Nó quanh co làm sao ấy. Tôi muốn chấm
dứt ngay việc này."

"Tôi không trách chú về điều ấy", Conway đáp. "Nhưng khổ thay, đây

không phải là vấn đề một người nào đó trong chúng ta muốn gì, mà là tất cả
chúng ta phải làm gì đây để chịu đựng vượt qua. Thật ra mà nói, nếu những
người ở đây nói họ không muốn hoặc không thể cung cấp cho ta một số
người dẫn đường cần thiết thì chúng ta cũng không còn có cách gì hơn là đợi
cho đến lúc những người kia đến. Tôi lấy làm buồn khi phải thừa nhận trong
vấn đề này, chúng ta hoàn toàn bất lực không tự lo liệu được, nhưng tôi e
rằng đây là sự thật."

"Anh muốn nói là chúng ta đành phải ở lại đây hai tháng chăng?"

"Tôi thấy chúng ta chẳng thể nào làm khác được."

Mallinson búng tàn thuốc lá, vẻ cố làm ra thờ ơ. "Vậy, thôi được. Thì

hai tháng. Giờ đây chúng ta hãy gào lên hoan hô điều ấy."

Conway nói tiếp: "Tôi chẳng thấy hai tháng ở đây là tồi tệ hơn hai

tháng ở một vùng hẻo lánh nào khác. Dân trong nghề nghiệp của chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.