ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 106

– Tôi hiểu, tôi hiểu, - Đại tá đồng tình - công chuyện là công chuyện.

Ông không giận chứ, ông Đyzma, nếu tôi xin phép mặc quần áo trước mặt
ông?

– Xin cứ tự nhiên ạ.

Họ cùng bước vào phòng, đại tá nảy ra ý định mời khách nếm thử cốctai

do chính ngài nghĩ ra. Trong khi đó người hầu mang bộ quân phục vào, và
nửa giờ sau Varêđa đã chuẩn bị xong.

Họ cùng bước ra xe, ngài đại tá thán phục ngắm nghía từng chi tiết của

chiếc ô tô. Có lẽ ngài rất thạo máy móc, ngài trò chuyện với tài xế khá
nhiều, thỉnh thoảng ngài lại dùng những thuật ngữ kỹ thuật mà Nikôđem
không hiểu.

– Tuyệt, tuyệt vời! - Varêđa thán phục lặp đi lặp lại, ngồi vào xe cạnh

Đyzma - Chắc hẳn ông phải chi khá đậm cho chiếc xe này chứ hả? Đến tám
nghìn đôla không?

Ô tô lăn bánh, lợi dụng tiếng máy nổ khỏa lấp câu chuyện, Nikôđem đáp

lại:

– Hê hê, thêm vài số lẻ nữa.

Dọc đường, họ hẹn nhau đến tối gặp lại và ăn tối ở quán “Ốc đảo”.

– Ở đó hay hơn cả, ta sẽ gặp nhiều người quen. Ông có quen Ulanixki

chứ?

Đyzma không quen, nhưng e rằng đó là một nhân vật nổi tiếng nào đó

chăng nên y trả lời rằng chỉ mới biết tên mà thôi.

Sau khi đưa đại tá đến bộ tư lệnh, Nikôđem quay về khách sạn và ra lệnh

cho tài xế mười giờ đêm mang xe tới. Rồi y một mình bước vào quán cà
phê, chật vật lắm mới tìm được một cái bàn trống, gọi nước chè, bánh ngọt,
và suy ngẫm xem nên làm gì cho hết thì giờ. Song y chẳng nghĩ ra được
việc gì cả. Ở Vacsava này, y chẳng quen một ai đáng để y - một người đang
đảm nhiệm chức vụ tổng quản lý cao sang thế này - đến thăm. Chỉ mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.