ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 107

thoáng nghĩ tới gia đình Barchix, trong lòng y đã rùng hết cả lên. Đối với y,
gian phòng ám khói của họ cũng là một biểu tượng của cái thực tại đáng
buồn mà người ta vẫn buộc phải nhớ tới, giống như những hồi ức về căn
phòng nhỏ xíu bẩn thỉu đầy vết mực ở sở bưu chính Uyxkốp. Y hiểu rõ
rằng chẳng bao lâu nữa cuộc phiêu lưu kỳ diệu này của y sẽ phải chấm dứt,
nhưng nghĩ về chuyện ấy làm gì?

Song sự vô công rồi nghề cứ bắt đầu óc y quay trở lại với cái thực tế đau

lòng nọ, để xua đuổi ý nghĩ ấy, Đyzma leo lên gác và trở về phòng. Ở đó y
chợt nhớ đến bức thư của Pônimirxki. Y lôi ra đọc lại.

– Ê ê ê, việc quái gì! - Y phẩy tay - Mình cứ đến, họ làm gì được mình

kia chứ?!

*

* *

Ngày hôm ấy, khi thức dậy, phu nhân Juzêphina Psêuenxka bước nhầm

chân trái ra khỏi giường. Lúc mười giờ cả bếp đều nhất trí thừa nhận sự thật
hiển nhiên này, còn tới mười một giờ thì toàn biệt thự đã trở thành cả một
cảnh nhốn nháo và huyên náo, tưởng như bà chủ không phải chỉ bước qua
một mà ít nhất cũng tới hai chân trái ra khỏi giường cùng một lúc.

Vào lúc mười hai giờ, biệt trang vô vàn đáng trọng của bà chủ tịch phu

nhân Psêuenxka đã là một bức tranh đáng buồn của hỗn loạn và hãi hùng,
trong đó, những thứ đồ cổ quý giá cũng phải chịu đựng những thử thách
gớm ghê, chúng bị di chuyển hết chỗ này sang chỗ khác, đến mức trong
cơn lộn xộn mỗi lúc một tăng, chúng bị ngập trong bụi bặm, giơ những cặp
chân còi xương đầy phong độ lên trời. Trong nỗi kinh hoàng của đám gia
nhân, bà chủ phi nước đại khắp nhà, chẳng khác chi một nữ thần
Vankiria

[13]

đang tung hoành trên bãi chiến trường. Phóng trước bà là hàng

tràng những lời chửi rủa đậm đà, theo sau bà hai vạt áo choàng nội tẩm bay
phấp phới trên đống hoang tàn, hệt như đôi cánh của một chiếc áo burnux
A Rập vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.