ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 109

– Cái gì? - Đyzma kinh ngạc.

– Xin ông cứ đến mà đòi thằng em rể của nó! Tôi không trả một xu, một

xu mẻ nào hết! Thật quá quắt, sao tất cả mọi người cứ nhè tôi mà đòi? Ăn
cướp à?...

Đyzma tức quá. Máu dồn lên mặt y.

– Quỷ quái thật, sao bà lại gào lên thế hả? - Y cũng quát tướng lên.

Phu nhân Psêuenxka nín bặt như bị sét đánh, người bà co rúm lại, mắt

trợn trong kinh hoàng nhìn người khách không mời mà đến kia.

– Không ai thèm đòi tiền nhà bà, nếu người ta có muốn điều gì thì chính

là muốn trả tiền cho nhà bà thì có.

– Cái gì?

– Tôi nói: trả tiền.

– Ai? - Bà hỏi với nỗi kinh ngạc mỗi lúc một tăng.

– Thế bà nghĩ là ai? Hoàng đế Ba Tư hay Quốc vương Thổ Nhĩ Kỳ hả?...

Chính là cháu bà, là bạn tôi.

Phu nhân Psêuenxka đưa cả hai tay lên ôm đầu.

– Ôi, xin ông thứ lỗi, hôm nay tôi nhức đầu kinh khủng mà lũ gia nhân

lại còn khiến tôi tức phát điên lên được, xin ông bỏ quá cho!... Vô cùng xin
lỗi ông. Mời ông vào.

Đyzma theo bà ta bước vào một phòng nhỏ bên cạnh, nơi phân nửa số đồ

gỗ đang nằm lăn lóc trên mặt sàn, chính giữa phòng sừng sững một chiếc
chổi đánh bóng sàn nhà. Bà đặt một chiếc ghế bành cạnh cửa sổ mời y ngồi,
rồi xin lỗi về trang phục của mình và rút lui ngay ra ngoài để rồi mất hút
suốt nửa tiếng đồng hồ.

“Thổ tả thật chứ! - Đyzma nghĩ bụng - Mụ ta nhảy xổ vào mình cứ như

chó đẻ nhảy vào thằng gù ấy. Quỷ sứ xui khiến mình tới đây chắc. Rõ ràng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.