ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 110

bà dì chẳng kém phần điên hơn ông cháu. Mang tiếng một bà lớn mà nom
cứ như con mẹ bếp...”.

Y bực mình khá lâu, nhưng đến khi hơi nguôi nguôi, y đã tiếc vì đã cho

bà chủ biết quá sớm ý định trả nợ của Ponimirxki.

“Bà ta biết hắn điên, chắc cũng sẵn sàng nghĩ mình là thằng điên nốt”.

Rốt cuộc bà chủ nhà cũng xuất hiện. Giờ đây bà mặc một chiếc áo

choàng nội tẩm cực đẹp màu tía, tóc tai chải chuốt cẩn thận, trên cái mũi bự
thịt cùng hai gò má nhỏ cao trắng xóa một lớp phấn dày bự, nó càng nổi bật
hơn bên màu son đỏ chót của đôi môi.

– Vô cùng, vô cùng xin ông vui lòng lượng thứ, - Bà ta nói ngay - quả

thực đầu tôi có lúc quá căng thẳng. Tôi là Psêuenxka...

Bà chìa cho y bàn tay dài và gầy guộc. Nikôđem hôn tay, xưng tên.

Bà bắt đầu hỏi han y, song những câu hỏi cứ liên tục nối theo nhau,

khiến y dầu có muốn cũng không tài nào trả lời nổi câu nào. Y bèn im lặng
rút bức thư của Pônimirxki trao cho bà.

Cầm bức thư trong tay bà kêu lên:

– Lạy Chúa, tôi quên mất cái kính rồi, Franiu, Franiu! Antôni! Franiu! -

Bà gọi tướng lên.

Có tiếng chân chạy thình thịch vội vã, lát sau cô sen mang tới một chiếc

kính gọng vàng. Phu nhân Psêuenxka bắt đầu đọc thư, trong khi đọc, mặt
bà thỉnh thoảng lại đỏ bừng lên, mấy lần liền bà phải ngừng đọc để ngỏ lời
xin lỗi Đyzma, mỗi lúc một nhũn nhặn hơn.

Bức thư đã tác động mạnh đến bà. Bà đọc lại một lần nữa rồi tuyên bố

rằng đây là một vấn đề vô cùng quan trọng, không phải vì chuyện
Giorgiưc

[14]

định trả nợ cho bà, mà nói chung kia.

Bà hỏi Đyzma khá nhiều về tình hình Kôbôrôvô, về tâm trạng của “cô bé

Ninetka bất hạnh”, về tình trạng sản nghiệp của “thằng kẻ cắp Kunik”, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.