ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 111

cuối cùng bà kết thúc bằng câu hỏi: - Không rõ tôn ông khả kính nghĩ gì về
tất cả những chuyện đó?

Tôn ông khả kính không hề nghĩ gì hết, y trả lời nửa miệng:

– Tôi cũng không biết nữa. Cần phải trao đổi với luật sư.

– Một ý kiến tuyệt vời sáng suốt! - Phu nhân Psêuenxka chộp ngay lấy ý

đó, giọng đầy tán thưởng - Nhưng ông biết không, có nhẽ trước đó ta nên
bàn với ông Ksêpixki đã. Ông có quen ông Ksêpixki không ạ?

– Không, không quen. Ai thế?

– Đó là một người rất nhiều năng lực, một người quen từ xưa của gia

đình chúng tôi, mặc dù ông ấy vẫn còn trẻ lắm. Thưa ông, thế hiện ông
đang nghỉ ở khách sạn phải không ạ?

– Vâng.

– Ông không từ chối nếu tôi mời ông ngày mai đến dùng bữa trưa chứ?

Sẽ có mặt cả ông Ksêpixki, chúng ta sẽ bàn toàn bộ vấn đề này. Được chứ
ạ?

– Vào hồi mấy giờ?

– Năm giờ chiều, nếu ông vui lòng.

– Cũng được.

– Và rất mong ông tha thứ cho cuộc tiếp đón khiếm nhã vừa rồi, ông

không giận tôi chứ?

– À không. - Y đáp - Ai chẳng có lúc nhỡ...

Y ngắm kỹ bà và chợt nhận ra rằng bà thậm chí cũng có vẻ đáng mến. Bà

có lẽ cũng đến ngoài năm mươi tuổi, nhưng những cử chỉ nhanh nhẹn và
dáng hình thon thả đã khiến bà có vẻ trẻ hơn nhiều. Bà tiễn Đyzma ra
phòng ngoài, mỉm cười duyên dáng từ biệt.

“Ở nhà các ông bà lớn này, - Nikôđem nghĩ bụng khi bước xuống những

bậc thềm - chẳng ai có thể lường trước chuyện gì sẽ xảy ra”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.