ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 108

Máy hút bụi rên rỉ âm ỉ trong phòng khách, ngoài sân vang lên những

loạt tiếng bồm bộp đập bụi thảm, cửa sổ lúc mở toang ra vì không ai chịu
nổi bầu không khí ngột ngạt trong nhà, lúc lại đóng đánh sầm bởi các luồng
gió lùa ghê gớm có thể dứt đứt đầu người ta như bỡn.

Thêm vào đó, điện thoại lại cứ reo chuông liên tục, để rồi ống nói của nó

được đón nhận hàng tràng lời băm vằm sắc như dao của bà chủ.

Chính vào một lúc như thế, ở tiền sảnh lại vang lên tiếng chuông gọi cửa.

Thật quá mức chịu đựng! Phu nhân Juzêphina đích thân phi nước đại ra tiền
sảnh trước sự kinh hoàng của đám gia nhân, họ chỉ còn biết khấn thầm trời
đất hãy che chở cho vị khách rủi ro nọ mà thôi.

Cửa bị giật tung qua đó, câu hỏi được bắn ra như một phát đạn đại bác

gầm vang:

– Cái gì?

Cách tiếp đón khiếm nhã kia hoàn toàn không khiến Đyzma hoảng hốt.

Trái lại, tự nhiên y cảm thấy tự tin hơn, bởi giọng điệu và dung mạo của cái
bà kia khiến y nhớ đến môi trường sống quen thuộc của chính bản thân
mình.

– Tôi muốn gặp bà Psêuenxka.

– Cái gì, thì người ta đang hỏi?

– Có việc. Đề nghị báo cho bà chủ biết có một người bạn của cháu bà

đến thăm.

– Cháu nào?

– Bá tước Ponimirxki. - Đyzma kiêu hãnh trả lời.

Nhưng hiệu quả của cái tên đó thật hoàn toàn bất ngờ. Bà chủ nhà đang

đầu bù tóc rối kia liền giơ cả hai tay ra trước mặt như muốn tự vệ chống lại
một kẻ thâm nhập nào đó, bà hét toáng lên:

– Không trả! Ta không trả thay cho cháu ta một xu nào hết! Ai bảo cho

nó mượn làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.